Trang

Thứ Ba, 8 tháng 11, 2011

Hãy sống 1 cuộc đời bận rộn


Nguyên gốc :  Life and How to Survive It – Speech by Adrian Tan at NTU convocation ceremony ( được dịch Trần Lê Anh Minh)
lấy từ  blog của henrylongnguyen http://henrylongnguyen.com/tu-duy-song-de-duoc-ghet.html (cảm ơn bạn longnguyen đã chia sẻ :D )
Đừng đặt cuộc sống trong giới hạn của những người trung bình
Thật là một vinh dự lớn lao khi được dành mười phút phát biểu tại đây mà chẳng lo bị phản bác, mỉa mai hay trả thù. Tôi nói điều này với tư cách một người Singapore và hơn hết là với tư cách một người chồng.
Vợ tôi là một người tuyệt vời, hoàn hảo ở mọi khía cạnh duy chỉ ngoại lệ một điều. Cô ấy là biên tập viên của một tờ tạp chí. Cô ấy kiếm sống nhờ “sửa lưng” người khác. Cô ấy đã mài dũa kỹ năng chuyên môn của mình hơn một phần tư thế kỷ, chủ yếu nhờ luyện tập tại nhà qua những cuộc trao đổi giữa hai vợ chồng.
Nói dễ hiểu hơn, tôi là một luật sư tranh tụng. Tôi dành thời gian mỗi ngày để chỉ ra sai lầm của người khác. Tôi kiếm sống bằng việc phản bác.
Dẫu vậy đời sống hôn nhân của chúng tôi vẫn cực kỳ hạnh phúc. Đơn giản vì mỗi khi có cuộc tranh cãi giữa một biên tập viên và một luật sư, kẻ chiến thắng không ai khác ngoài vợ.
Và chính thế nên tôi muốn bắt đầu bài này bằng một lời khuyên nhỏ cho cánh mày râu:
“Một khi đã chinh phục được trái tim nàng, bạn chẳng nhất thiết phải chinh phục nốt mấy cuộc tranh luận”.
Hôn nhân được coi là một dấu mốc của cuộc đời. Một số trong các bạn đã kết hôn. Một số chưa từng kết hôn. Một số sẽ kết hôn. Một số rất thích tận hưởng trải nghiệm này và sẽ kết hôn nhiều, nhiều lần nữa. Cũng tốt thôi.
Dấu mốc lớn tiếp theo trong cuộc đời các bạn là ngày hôm nay: lễ tốt nghiệp. Kết thúc quá trình giáo dục. Hoàn tất việc học.
Có một lời nói dối vĩ đại mà các bạn có thể đã được nghe, rằng “Học tập là hành trình cả đời”. Rồi vì lẽ đó mà bạn sẽ học nữa, lấy bằng thạc sĩ, rồi tiến sĩ, rồi giáo sư, cứ thế. Bạn biết ai đã nói với bạn như thế chứ? Giáo viên.
Bạn không thấy có chút mâu thuẫn quyền lợi nào ở đây sao? Dù gì đi nữa thì đây cũng là thị trường giáo dục. Họ sẽ ra sao nếu thiếu các bạn? Họ cần những khách hàng thường xuyên.
[ . . . . ]
Các bạn có thể đang mong mỏi tới ngày đi làm, tìm được tình yêu, kết hôn, gây dựng gia đình. Những sinh viên như các bạn ắt hẳn trông đợi một công việc lương cao, nơi mà bạn phải làm quần quật với một mớ trách nhiệm.
Đó là những gì được trông mong, hy vọng. Và nếu các bạn sống đúng y như thế, thật sự quá sức lãng phí.
Nếu các bạn trông đợi như thế, các bạn sẽ tự giới hạn mình. Các bạn sẽ sống cuộc đời bị bao bọc trong ranh giới được đặt ra bởi những người trung bình. Tôi không có ý đánh giá họ. Nhưng không ai nên khát khao trở thành họ. Các bạn chẳng cần phải bỏ ra bấy nhiêu năm học hỏi từ bao con người ưu tú của Singapore để chuẩn bị tinh thần trở thành kẻ trung bình.
Cái các bạn nên chuẩn bị tinh thần làĐời, là một mớ hỗn độn.
Bạn chẳng thể trông mong bất cứ điều gì từ nó. Đời là bất công. Tất cả vốn dĩ đã không cân bằng. Đời là bất khả khống chế. Mọi điều tốt xấu cứ thế ập đến từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc. Tấm bằng là lá chắn yếu ớt bao bọc bạn trước số phận.
Điều đầu tiên và quan trọng nhất: đừng làm việc
Công việc là thứ miễn cưỡng, là thứ không ai mong muốn.
Công việc có thể giết bạn. Người Nhật có từ “Karoshi” để chỉ việc tử vong vì làm việc quá sức. Đó là hậu quả rõ ràng nhất của công việc. Nó còn có thể giết bạn theo nhiều cách khác. Nếu bạn làm việc, ngày này qua ngày khác, tâm hồn bạn sẽ bị bào mòn từng chút từng chút một, rã ra cho đến khi chẳng còn lại gì. Một hòn đá chỉ còn trơ lại cát và bụi.
[ . . ]
Đừng lãng phí phần lớn cuộc đời để làm thứ mình không thích cốt để hưởng tí an nhàn chút tuổi già. Bạn có thể không bao giờ chạm được tới cái đích đó.
Hoãn cái ham muốn tìm một công việc lại. Thay vì thế, hãy vui chơi. Tìm một thứ mà bạn hứng thú. Thực hiện nó. Lặp đi lặp lại. Rồi bạn sẽ giỏi vì hai lý do: bạn thích nó, và bạn làm nó thường xuyên. Sớm muộn gì thì nó cũng có giá trị.
Tôi thích tranh luận, và tôi yêu ngôn ngữ. Vì thế tôi trở thành luật sư. Tôi thích nó và thậm chí có thể làm không công. Nếu không trở thành luật sư, tôi cũng sẽ chọn một nghề liên quan đến viết lách – một nhà báo thể thao chẳng hạn.
Vậy các bạn nên làm gì? Hãy tìm một chỗ cho riêng mình. Tôi nghĩ việc tìm kiếm chẳng hề khó khăn với các bạn. Tại thời điểm này của cuộc đời, các bạn hẳn đã biết mình muốn làm gì. Sẽ tuyệt vời hơn nữa nếu các bạn không thể ngăn mình theo đuổi đam mê. Tại thời điểm này của cuộc đời, các bạn nên biết thứ mình hứng thú.
Hãy tìm một thứ truyền động lực cho bạn, thiêu đốt bạn, trở thành đam mê của bạn.Mỗi ngày, bạn phải tỉnh dậy mang trong mình nhiệt huyết không ngừng nghỉ. Nếu không, bạn hẳn đang làm việc.
Đa số các bạn trong tương lai sẽ phải tham gia vào nhiều loại hoạt động giao tiếp.
Tôi có một thông điệp thứ hai: hãy thận trọng với sự thật.
Có rất nhiều thời điểm nguy hiểm, tuyệt nhiên không thể nói hay viết ra sự thật. Nó có khả năng xúc phạm và làm tổn thương ghê gớm, rồi bạn sẽ nhận ra rằng:
“Với những người càng gần gũi bao nhiêu, bạn càng phải thận trọng bấy nhiêu để che giấu sự thật”.
Thường thì im lặng là một tính tốt. Nó còn là một kỹ năng tuyệt vời. Đứa con nít nào cũng có thể bật ra sự thật trước khi lường tới hệ quả. Phải rất trưởng thành mới có khả năng trân trọng giá trị của sự im lặng.
Để có thể che giấu sự thật, bạn trước hết phải thừa nhận nó. Phải tuyệt đối trung thực với bản thân. Đừng bao giờ cố qua mặt kẻ trong gương.
Tôi đã bảo rằng các bạn không nên làm việc, tránh nói ra sự thật. 
Bây giờ thêm một điều nữa: hãy cố “được” ghét.
Nó không dễ như bạn tưởng. Bạn có biết ai ghét bạn không? Tất cả những vĩ nhân có đóng góp vào lịch sử nhân loại đều đã từng bị ghét, không phải bởi một người, mà thường là rất nhiều người. Sự căm ghét lớn đến mức những vĩ nhân này bị xa lánh, lăng mạ, giết hại hay trong một trường hợp nổi tiếng, bị đóng đinh vào thập tự.
Không nhất thiết phải xấu xa mới bị ghét. Một người có thể bị ghét vì cố gắng thực hiện lẽ phải theo tiếng nói của bản thân. Thật sự quá dễ để được yêu mến, bạn chỉ cần tỏ ra dễ tính và ít giữ chính kiến. Dần dà an phận là một kẻ trung bình. Hẳn bạn không muốn thế. Trên thế giới có rất rất nhiều kẻ tồi tệ, và nếu bạn không chống lại họ, bạn sẽ tồi tệ giống như họ.
Quá được yêu mến là dấu hiệu chứng tỏ bạn đang đi sai đường.
Điều cuối cùng: hãy yêu đi
Tôi không nói “được yêu”. Nó cần đánh đổi quá nhiều. Nếu một người chủ động thay đổi vẻ ngoài, tính cách và giá trị bản thân, họ có thể được bất cứ ai yêu.
Tôi khuyến khích bạn yêu một người. Nghe có vẻ hơi quái. Bạn có thể cho rằng nó phải xảy đến tự nhiên mà không cần cân nhắc. Sai lầm. Xã hội hiện đại chống lại tình yêu. Chúng ta soi mọi người dưới lăng kính hiển vi hòng tìm ra thiếu sót và nhược điểm của họ.
Thật quá dễ dàng để tìm một lý do không yêu ai đó, hơn là làm ngược lại.
Chỉ cần duy nhất một lý do để từ chối. Tình yêu lại đòi hỏi sự chấp nhận toàn diện.
Yêu một người có rất nhiều lợi ích. Đó là sự ngưỡng mộ, học hỏi, thu hút và, cho những ai thích từ hay hơn, thứ mà chúng ta gọi là hạnh phúc. Khi đang yêu ai đó, chúng ta cố gắng hoàn thiện bản thân ở mọi khía cạnh. Chúng ta nhận ra sự tầm thường của vật chất. Chúng ta vui khi là con người. Yêu thương có lợi cho tâm hồn.
Yêu một người vì lẽ đó rất quan trọng, và cũng quan trọng không kém là chọn đúng người để yêu. Tình yêu không đến ngẫu nhiên, từ cái nhìn đầu tiên, tại một sàn nhảy đông đúc. Nó vươn mình chậm rãi, cắm rễ trước khi chia cành và đơm hoa. Nó không phải ngọn cỏ dại yếu ớt, mà là thân cây đủ khỏe mạnh để đương đầu gió bão.
Bạn sẽ nhận ra, khi có một ai đó để yêu, khuôn mặt sẽ chẳng quan trọng bằng trí óc, cơ thể sẽ chẳng quan trọng bằng trái tim.
Bạn cũng sẽ nhận ra chẳng có nỗi đau nào quá lớn khi yêu thương không được đáp lại. Bạn làm mọi thứ không phải để được đền đáp.
Cuối cùng, bạn sẽ nhận ra yêu thương ai đó vốn chẳng thể đo lường.
Hoặc là yêu với từng tế bào trong cơ thể mà chẳng hề hối tiếc, hoặc là không gì cả.
Đừng làm việc. Tránh nói ra sự thật. Cố “được” ghét. Yêu một ai đó. Bạn sẽ có một cuộc đời đầy bận rộn…

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

“Tự do – Dũng cảm là chính bản thân mình”


“Tự do – Dũng cảm là chính bản thân mình”

Posted by Unknown Soldier on Tháng Một 18, 2010
  •  Tự do tuyệt đối
    “Bạn gọi tự do là gì? Phần lớn đều là chính trị, kinh tế, tự do bên ngoài, cái không ở trong tay bạn, cái đã được trao cho bạn. Nó có thể bị lấy đi. Chỉ cái đã lớn lên bên trong bạn mới không thể bị lấy đi khỏi bạn được.
    Tự do thực sự không mang tính chính trị, kinh tế, xã hội; tự do thực sự mang tính tâm linh.”
    Tự do với, thoát khỏi những ràng buộc về quốc tịch, nhà thờ, đảng phát, giống nòi, ý thức hệ. Khi đạt tới tự do này, bạn sẽ thấy nhẹ nhàng, và sung sướng. Và lần đầu tiên bạn sẽ cảm thấy bắt đầu hân hoan trong tính cá nhân riêng của mình.
    Tự do vì cái gì? Tự do trong bản thân nó không có nghĩa, chừng nào nó còn chưa là tự do vì cái gì đó, cái gì đó sáng tạo.”
    “Bạn cần hoặc là tạo ra cái gì đó, hoặc đem tiềm năng của mình vào thực tại hoặc đi vào bên trong để tìm ra bản thân mình. Bạn cần làm cái gì đó với tự do của mình. Tự do chỉ cung cấp cơ hội cho bạn, tự nó không phải là mục đích.”
    • Tình yêu
    “Không một người nào được sinh ra trong thế giới mà không có khả năng nào đó làm cho người đó tự hào, người không thai nghén cái gì đó để tạo ra, để cho sinh thành cái gì đó mới và đẹp, để làm cho sự tồn tại giàu có hơn. Không một người nào đã tới thế giới này mà trống rỗng.”
    Trên cơ sở đó, mọi cá thể đều cần được tôn trọng tuyệt đối, để họ được chính là bản thân mình.
    Tình yêu đích thực chỉ khi nó cho tự do. Hãy để điều này là tiêu chuẩn. Tình yêu là đúng chỉ khi nó không can thiệp vào tình riêng tư của người khác.
    Nhưng những người yêu mà bạn thấy trên khắp thế giới, toàn thể nỗ lực của họ là ở chỗ không cái gì được phép riêng tư… Họ sợ tính cá nhân, họ phá hủy tính cá nhân của nhau và họ hi vọng rằng bằng việc phá hủy lẫn nhau, cuộc sống của họ sẽ trở thành sự mãn nguyện.
    Họ đơn giản trở nên ngày một khổ sở hơn.”
    • Cha mẹ chỉ là người giúp đỡ cho con cái tự do
    Phải có lòng dũng cảm và tình yêu mênh mông trong người cha, người mẹ, để nói với con cái: “Con cần tự do với chúng ta. Đừng vâng lời chúng ta, hãy tùy thuộc vào sự thông minh riêng của con. Cho dù con có đi lạc lối, điều đó vẫn tốt hơn nhiều con là nô lệ và bao giờ cũng đúng. Tốt hơn cả là hãy phạm sai lầm theo cách riêng của mình và học từ chúng, thay vì tuân theo ai đó khác và không phạm sai lầm, bởi vì thế thì con sẽ không bao giờ học được cái gì ngoại trừ việc đi theo – đó là chất độc, chất độc thuần khiết.”
    “Công việc của người cha hay người mẹ là lớn lao, bởi vì họ đang đem một vị khách mới vào thế giới – người còn chưa biết gì, nhưng người đem tiềm năng nào đó. Không cha mẹ nào thích nghĩ về con cái mình vẫn còn bất hạnh, họ muốn chúng được hạnh phúc. Vấn đề là cách nghĩ thông thường của họ là sai. Họ nghĩ nếu đứa con trở thành bác sĩ, giáo sư, kĩ sư, hay nhà khoa học, thế thì chúng sẽ hạnh phúc. Chúng lại không hạnh phúc!”
    “Con cái chỉ có thể hạnh phúc nếu chúng trở thành điều chúng đã tới đây để trở thành. Chúng chỉ có thể trở thành hạt mầm mà chúng mang bên trong mình.
    …Nỗi sợ của cha mẹ là con cái họ có thể đi theo hướng họ không thích – nhưng đó là vấn đề của bạn. Con cái bạn không được sinh ra để tuân theo cái thích hay không thích của bạn. Chúng phải sống cuộc sống của riêng chúng và bạn phải hân hoan rằng chúng đang làm như vậy – bất kì cái gì cuộc sống đang là.”
    “Tự do – Dũng cảm là chính bản thân mình” – Osho (Rajneesh Chandra Mohan Jain) – Ngô Trung Việt dịch

    Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

    Des promise

    Có người đã hứa tháng 10 này sẽ đưa em đến nơi có hoa quỳ nở rất đẹp. Em không nhớ, em cũng không mong chờ người ấy nhớ, tháng 10 đã kết thúc ngày hôm qua rồi. Em gặp anh vào tháng 12 năm ngoái, vậy là biết anh gần 1 năm rồi, em còn nói 22,5 tuổi sẽ lấy anh nữa, ha ha, lúc này em đang cười vì sự ngây thơ lúc đó, em muốn cưới một người chưa từng gặp mặt, và cũng không có ý định gặp mặt. 4 tháng nữa, em 22 tuổi

    10 năm trôi qua kể từ mùa hoa đầu tiên em biết thích một người. Em vẽ hình người đó trong quyển sổ treo tường, em tự nhủ là suốt đời này chỉ yêu một người thôi. Em không biết ở tuổi đó thật không dễ đưa ra quyết định nào cho cả đời, rằng tình cảm dễ gây ngộ nhận, em thích từ lớp 7 đến lớp 12, rồi em hết thích, chẳng vì lý do gì

    Đã có người nói sẽ yêu em mãi, nhưng không ai nói em biết rằng mãi  mãi là một từ không có thật,  khi ai đó nói mãi mãi là người đó sắp xa ta, đến giờ đã 4 năm rồi, khoảng cách chỉ là một cuộc gọi 10s chờ đợi em cũng không có ý định bước tới, cũng xa xôi như nửa vòng trái đất vậy thôi

    Cách đây 21 năm con đã hứa với người chuyện gì, con đã chấp nhận lời hứa bằng cách xuất hiện ở kiếp này, và 20 năm nay con loay hoay tìm cách thực thiện lời hứa ấy, Dhamar

    thất hứa, còn dễ hơn chuyện hứa


    Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

    cần một người bạn im lặng

    lúc này chỉ cần một người bạn im lặng thôi
    lặng bên nhau nghe tiếng cà phê nhỏ giọt
    dựa vai nhau nhìn về ánh chiều trôi


    hãy làm người bạn im lặng của tôi
    rồi bạn sẽ hiểu ra
    khi ý nghĩ vụt qua sức diễn đạt ngôn từ
    chẳng cần gì hơn một khoảng không lặng gió
    đặt tay nhau đi hết con đường nọ
    bóng hai người nhập nhoạng thành đường kẻ đôi


    lúc này tôi chỉ cần một người im lặng thôi
    mọi từ ngữ đều dồn nén đâu đó
    rơi vụn lả tả trong mạch máu tôi
    chúng chìm xuống tầng đáy mà google không search được
    tôi không thể nói                 nên không muốn ở bên một người thích hỏi
    lúc này tôi chỉ muốn im lặng thôi




    bạn thắc mắc vì sao không nói chuyện với tôi
    hầu hết thời gian tôi thích mình im lặng
    tôi vẫn thường gọi mình là người kiêu hãnh
    nên gói ghém nỗi buồn cất vào trong lớp vỏ ngoài hạnh phúc
    để khi nào nghe nhịp tim thổn thức
    có một mình
    lấy nỗi buồn ra chơi


    quá nhiều băn khoăn, quá nhiều cảm xúc                 tôi đẩy hết đi bao ngổn ngang rất thực
    đừng hỏi tại sao, làm gì ở đâu, tôi rất bực
    chỉ cần bước từng bước lặng thầm đi cạnh tôi


    đôi mắt tôi cụp xuống  buồn bã    rơi
    bất lực trong việc chuyển tải thông điệp không lời   ra ngoài thế giới
    ngôn ngữ chạy cuồng lên phá bung hàng triệu tế bào mà tôi vẫn không thể nói
    đến đây đi, im lặng ngồi cạnh nhau


    dong ruổi cùng tôi qua chặng đường gợi nhớ nỗi đau
    chúng lặn vào trong, ở tầng sâu ý thức
    hoảng hốt giật mình
    tôi siết chặt lấy đôi vai
    cho đến khi thời gian không còn chấp nhận những tiếng thở dài
    tôi sẽ buông lơi nỗi buồn chạy quanh mắt
    tôi để yên chờ chúng tan vào gió mát
    bạn ơi hãy đưa tay  vuốt nhẹ mi mắt trôi


    HP
    ***

    ***

    em biết em quái dị, nhưng thây kệ em đi

    Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

    lòng tôi có đôi lần khép cửa



    tôi đã động lòng, đã nhớ nhung,  đã có cảm giác yêu từ trước đó
    là thứ cảm xúc thật
    khấp khởi hy vọng rằng mình sẽ yêu, một tình yêu đích thực
    thế nhưng

    tất cả đều tan biến sau cái hôn đầu tiên
    tôi không biết tại sao lại  như vậy

    giống như vừa thoát ra một giấc mộng
    giống như hiện thực đập vào mặt sau một cơn phê thuốc


    đó là một cơn điên, tôi biết, một cơn điên rồ khó lòng chấp nhận
    tôi đã bơi trong vòng tay của những người đàn ông ngay khi chưa kịp nghĩ
    nhưng vẫn chơi vơi không thể tìm ra bến bờ nào dành cho mình
    tất cả  cảm xúc vỡ vụn sau một  lời nói yêu
    cảm giác sụp đổ
    đột nhiên, tôi không còn yêu nữa, mọi lời nói trước đó giống như là của ai khác
    giống như tôi đang xem bộ phim cuộc đời do mình đóng
    tôi làm kẻ lạnh lùng tàn nhẫn từ chối gặp mặt , bác bỏ hết thảy hứa hẹn gắn bó
    nói rằng không ai có lỗi, và biến mất không một lời giải thích
    mọi lời nói đều vô nghĩa khi cảm xúc không còn
    mọi thứ trong tôi  kiệt quệ như dòng suối cạn mùa khô

    bước chân nặng trĩu sau mỗi lần trở về không thèm che giấu thất vọng
    hoang mang không biết tại ai, tại sao, vì cái gì, nguyên do là đâu ?
    buồn rầu với ý nghĩ chẳng bao giờ, chẳng có nụ hôn nào có thể đánh thức trái tim tôi lần nữa

    tôi đã thử cố gắng, nhưng xem ra số phận đã định rồi.
    Ý nghĩ ấy trở lại với tôi sau những lần buông tay mặc kệ. Cứ phó mặc cho Trời, đã định là tôi cứ như thế cho đến hết mùa này, đến hết đời này,
     một ngày thức dậy với tâm tư trống rỗng, tôi biết mình phải đi,
    tôi đi qua thành phố, đi qua thôn làng, đi qua xóm nhỏ, con đường cứ nhỏ dần tới khi tôi băng qua đồng bằng và đi về đồi núi,
     những tán cây trĩu nặng, những khu rừng hoang vu, rồi tôi đứng tựa vào  gốc cây trút bỏ cả tên tuổi lẫn thân phận, tỉ mẩn gột bỏ muộn phiền cho tới khi thân thể tôi rã nát

    Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011

    sách cho mùa hè

    Kho Báu Mặt Trời - Mikhail Prishvin
    Lần đầu tiên lật giở trang bìa tôi đã tự hỏi một nhà nông học khi viết văn như thế nào nhỉ ? Những câu chuyện nhỏ in chữ to kèm hình minh họa đáng yêu, làm ngày cuối tuần nhẹ nhàng hơn so với cắm cúi vào một trang sách chi chít chữ. Bạn sẽ thích thú chuyện đi hái nấm, chuyện cứu con chim non, hay chuyện con vịt Cà Nhắc cho mà xem, hay là bạn sẽ sụt sùi giống tôi khi nghe tiếng tru của con chó Kẻ Săn Mồi chờ đợi người chủ đã chết,  ông gác rừng Không Lục Vấn làm tôi liên tưởng đến lòng trung thành trong Tiếng gọi nơi hoang dã của JackLondon, tuy cách kể Mikhail nhẹ hơn nhiều, nhưng khơi gợi không ít cảm xúc, có lẽ người đọc dễ dàng bị lan truyền cảm xúc trước cái nhìn trìu mến, gần gũi với thiên nhiên.,  Lời nói và cách diễn giải trẻ con làm cho sự vật như những sinh vật sống động biết suy nghĩ , lũ vịt quạc quạc, bọn gà cục tác và đám cây cối rên rỉ , cùng với cuộc phiêu lưu của 2 đứa trẻ đi theo lối dẫn dắt bởi sự tình cờ , ta cảm nhận về lòng can đảm, tình yêu - không chỉ giữa con người, đang diễn ra.
    Khu Vườn Mùa Hạ - Kazumi Yomoto 
    Khu vườn mùa hạ" viết về một tình bạn kỳ lạ - tình bạn giữa ba cậu bé lớp 6 và một ông cụ 80 tuổi gần đất xa trời. Kiyama, Yamashita và Wakabe cùng nhau thực hiện một "phi vụ" đặc biệt, đó là theo dõi cuộc sống của một ông cụ với mục đích là để tìm hiểu xem một người sẽ chết như thế nào. Từ những lần theo dõi ấy, bọn nhóc đã "xen" vào cuộc sống của ông lão lúc nào không hay. Các cậu bé giúp đỡ ông cụ sửa sang nhà cửa, phơi quần áo, dọn rác, làm vườn... ngược lại, chúng được ông dạy cách gọt lê, học chữ Hán... và trên hết, chúng học được rằng việc già đi, lưng còng xuống, mặt nhiều nếp nhăn cũng mang một ý nghĩa nào đó.Từ đầy, ba đứa trẻ dần phải tự đối mặt với những thắc mắc của chính bản thân chúng về cuộc sống, những điều mà, khi sống gần trọn cuộc đời người ta vẫn chưa hiểu nổi
     Cuộc sống bất định và hữu hạn, nhưng nhờ đó mà đáng sống, trong từng khoảnh khắc quý giá ở hiện tại, là lúc ngắm những bông pháo hoa rực rỡ  tung lên giữa bầu trời mùa hạ, là lúc can đảm vượt qua sự hèn nhát chính mình, là lúc ngắm hoa cánh bướm bung nở khắp vườn....cuộc sống thật quý giá
     mang hơi thở chung của văn học Nhật Bản, Yumoto viết về sự sống và cái chết nhưng không có cảm giác cô đơn tuyệt vọng như " Rừng Na Uy '' '' Rắn và Khuyên Lưỡi'', tác phẩm nổi bật bởi giọng điệu nhẹ nhàng, sâu lắng, lời văn đẹp, giàu chất thơ, lồng ghép những triết lý nhẹ nhàng mà sâu sắc.




    Khu Vườn Bí Mật - Frances Hodgson Burnett

    Khi Mary Lennox, một đứa bé gái mồ côi, cáu kỉnh, không ai ưa thích, tới sống tại nhà ông bác mình ở vùng đồng hoang Yorkshire, nước Anh, có rất nhiều bí mật đang đợi nó. Có tiếng khóc của ai đó ban đêm từ một hành lang gần phòng nó. Còn ban ngày, nó gặp Dickon, một cậu bé biết thuần dưỡng và nói chuyện cùng loài vật. Rồi một ngày, nhờ sự giúp đỡ của một con chim ức đỏ, Mary khám phá ra một nơi bí ẩn nhất trên thế gian này - khu vườn bí mật. Mọi thứ dường như đã chết trong khu vườn đã mười năm qua khoá kín. Cùng với Colin, vị chủ nhân ốm yếu của tiếng khóc bí ẩn kia, và Dickon, cậu bé mà tất cả mọi người đều yêu thích, Mary đã tìm ra những thứ sẽ vĩnh viễn làm thay đổi cuộc đời nó, khi mùa xuân về đánh thức cả khu vườn tuyệt đẹp.
     
    Hóa ra, cái việc tự kỷ ám thị mà thằng bé Colin sử dụng đã manh nha từ tác phẩm của frances Burnett từ  cách đây gần  2 thế kỷ, những câu khẳng định tích cực mà ngày nay hay thấy trong những khóa huấn luyện kỹ năng, các buổi hội thảo bán hàng, và cả sách dạy làm giàu, từ lý thuyết '' cách nghĩ quyết định số phận '' đến quy tắc nền tảng Solomon về Định luật hoàng kim. Bằng những câu khẳng định tích cực và niềm tin đã khai phá khả năng bản thân mà bọn trẻ đã gọi chúng là ''phép màu'' do khu vườn mang lại . Sự biến chuyển của câu chuyện, của con người đã lôi cuốn tôi từ đầu tới cuối, một cuốn sách kinh điển của văn học thiếu nhi Anh

    ''.. tác phầm nổi tiếng nhất , mang cảm hứng thời đại lãng mạn vẫn sống động với thời gian bởi những giá trị thuần khiết về ngôn ngữ và tình cảm''  (New York Times )


    ***
    Không biết có sự tình cờ nào sắp đặt , tôi lấy 3 quyển sách từ 3 kệ cách xa nhau, lại kể cùng một câu chuyện về thiên nhiên, tình yêu thương và tình bạn, từ những nền văn hóa khác nhau Nhật, Đan Mạch và nước Anh, với những mốc thời gian chênh lệch nhau gần trăm năm, mà vẫn thấy gần gũi mới mẻ như mới hôm qua đây thôi, mình đã sống trong những câu chuyện đó

     Đọc sách thiếu nhi rất thích, như một kiểu sống lại tuổi thơ của mình trong một khung cảnh khác, một câu chuyện khác, tô đặt cái tôi ngây thơ hồn nhiên với những thắc mắc bất tận vào trong sách, những tháng ngày bình yên tôi đã từng có. tôi mong chờ một quyển sách với những câu văn giản dị đủ làm ta khóc cười như  " Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ "  " Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ'' và tôi đã thấy. Nhưng thật khó so sánh giữa   chúng cái nào hay hơn, như so sánh cái bánh mang lại mùi vị khác nhau, nhưng đều mang lại niềm vui và sự thỏa mãn như nhau

    Khi gấp sách lại trong tôi cảm nhận âm vang giai điệu nhẹ nhàng ngọt ngào, khu vườn ngập vàng hoa cánh bướm, mưa rào, nắng rực,  nụ hoa khe khẽ nảy mầm trong đêm, gió đem đến mùi đầm lầy cùng hương vị việt quất đen sẫm, thảm cỏ xanh mướt thảo nguyên mùa xuân đến

    Đọc xong  bỗng dưng thấy thèm hơn một khung cảnh thiên nhiên rộng mở, tôi muốn dạo chơi đâu đó, leo lên bậc thang thiền viện Trúc Lâm hoặc chạy quanh bờ hồ một mình hét thật to , có đêm tôi mơ về khu vườn có dây tường xuân đong đưa, đi chơi với cáo, chim , cừu và thỏ. Những giấc  mơ không thể không làm ta mỉm cười

    Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2011

    bướm đêm


    Cơn đói này chồng lên con đói kia
    cái đau này chồng lên cái đau kia, không phải chỉ vì tiền bị mất
    tiếng bass đập ình ình vào tai như khoét sâu thêm đổ vỡ, tôi cố dõi theo thứ âm thanh dồn dập ấy cho đến lúc màng nhĩ căng ra đau đớn
    nếu gọi đó là đau thì cái cảm giác đầy ứ không ngừng dâng lên trong tôi gọi là gì
    trong người ta có nhiều con sông, nhiều nhánh sông niềm vui và nhiều nhánh sông nỗi buồn, đến khi cảm xúc vượt qua giới hạn ngôn ngữ, tôi úp mặt trong gối chăn và buông lơi nỗi buồn chạy quanh mắt
    có lẽ lúc này người ta cần một cú điện thoại từ ai đó bất kì, để nói về một chuyện ất ơ nào đó, có lẽ người ta cần một bàn tay xa lạ nào đó lấp đầy khoảng trống các ngón tay mình, để yên cho họ đắt đi dạo hoặc ăn chút gì đó, và lắng nghe hơi thở họ dỗ yên giấc ngủ say
    nhưng tôi biết giờ này chẳng còn ai cả, thành phố lặng yên đến mức nghe rõ cả tiếng lá khô lật úp trong khu vườn có con dơi đêm ăn vụng quả hồng chín
    người bạn vẫn gọi cho tôi mỗi đêm, cái người mà tôi thấy vui khi nói chuyện cùng ấy,
    tôi vẫn hơi bồn chồn khi đồng hồ gõ 12h đêm
    nỗi nhớ này chồng lên nỗi nhớ kia, nỗi nhớ của thói quen hay nỗi nhớ về niềm hạnh phúc giản đơn đã từng có

    nhiều năm nay tôi chưa từng rơi vào hố sâu tuyệt vọng, thờ ơ với chuyện yêu đương và xấc xược trước khó khăn thử thách
    nếu thần Shiva đã từng khuấy tung những dục vọng đảo điên trong trái tim tôi sao ông còn chưa uống nó, tôi nôn nóng thấy mình tĩnh lặng , càng ngày tôi càng thấy khả năng mình nhỏ nhoi trước vấn đề đặt ra, trở thành kẻ bất lực hèn nhát mà tôi khinh ghét, tôi đã mất đi tâm thế của sức trẻ hừng hực muốn chinh phục thế giới

    nỗi buồn không lớn không nhỏ, không tên lẫn có tên
    ghét lắm rồi những lời than thở
    chán lắm rồi việc trách móc người khác
    em chạy xa những người như thế và lúc này e ghét chính mình vì cứ ốm những tâm sự vụn vặt, những thứ tràn ra từ nơi nào bí ẩn em không biết
    em muốn viết gì đó vui vui
    như những ngày Đà Lạt đã hết mưa

    con bướm đêm màu xanh dạ quang bâu dính vào bậu cửa, cái màu xanh lạ lùng sáng rực trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ làm tôi có ấn tượng đặc biệt,cảm giác lạ lùng, trên cánh có hai chấm tròn đen như đôi mắt nhìn tôi đăm đắm
    tôi trở dậy bật đèn, gõ những dòng đầu tiên
    con bướm vẫn không bay đi, như một vị khách lạ không mời ghé qua trong một đêm thinh vắng, thật lòng tôi cảm thấy biết ơn vì điều đó
    có lẽ thương đế không rời bỏ tôi khi ngay lúc này tôi đang nắm chặt tay mình, các ngón tay đan nhau vuốt ve như tôi đã từng được thấy, tôi miết tay theo hình dáng tôi trong tấm gương to, tôi thấy một tôi khác đang cố truyền tải đi một dạng ngôn ngữ không lời
    có lẽ ngài đã gửi con bướm đêm để cho tôi biết điều gì tôi còn thiếu sót

    sáng sớm mai , những tia nắng đầu ngày lọt qua khe cửa sổ, tôi biết mình vừa đi qua một giấc mơ lạ, bướm đêm không còn nữa,nhưng cái màu xanh không chìm lẫn trong bóng đêm ấy như một cú đấm in vào trí não tôi rõ đến từng nét uốn lia thia của đoi cánh, lớp phần bột có lẽ nào còn rơi rớt trong căn phòng hòa chung với muôn ngàn hạt bụi nhảy múa trong ánh nắng tan, có lẽ nó đậu vào mi mắt của tôi cũng nên

    hồng và chuối chín nẫu trong khu vườn chỉ còn 2 ông bà già nuôi lũ dơi béo tốt, đôi lần chúng lạc hướng lọt vào phòng tôi vỗ cánh phần phật
    mọc lên cây non
    tôi chạy ngang qua bốc mùi thơm ngọt gắt gỏng , có lẽ được nung chín trong cái nắng mùa hè

    Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

    có lẽ ta đã đi ngang qua nhau ở đâu đó


    Trong thành phố nhỏ bé này
    Có lẽ ta đã đi ngang qua nhau ở đâu đó
    Trên xe buýt, trong một quán ăn, tiệm cà phê, hay trên khu phố đi bộ

    Đôi lúc ý nghĩ anh đang ở đâu đó gần em, cùng hít thở hơi sương này. cùng nhìn thấy mặt trời này, và cùng bị cơn mưa bất thần ập tới  tưới ướt từ đầu đến chân…làm em cảm thấy thú vị và biết mình không cô độc nữa
    Em sẽ để tình yêu ở nơi nào đó riêng em biết , cứ mặc nó đấy để nó rên la, tôi thèm một bàn tay quá, tôi cần một nụ hôn, tôi muốn đi bộ với một người đàn ông có gương mặt rám nắng
    Em giả vờ thờ ơ lạnh lùng khi có gã nào bóng gió xa gần, phán một câu em vẫn sống tốt mà không cần yêu ai, em nói không cần phải yêu ai là em đang chém. gió  đấy, em có yêu, em vẫn đang yêu anh đấy chứ
    Em sẽ để mặc mình làm kẻ đa tình khờ dại

    Trong thành phố nhỏ bé này
    Có lẽ ta đã đi ngang qua nhau ở đâu đó

    Nên em sẽ che khăn kín mặt mỗi khi ra đường, may nhờ thành phố này cứ lạnh quanh năm

    Em chẳng muốn gặp anh để thêm khó xử. Em vẫn biết mình yêu anh và thế là đủ. Em yêu anh không cần phải hiểu tại sao.Không cần phải ở bên để nói vài câu lịch sự, mọi lời nói việc làm đều thừa thãi và không cần thiết
    Em sẽ không tìm kiếm anh, lúc này em vẫn an toàn trong chỗ ẩn nấp của mình, mỗi lần ở gần anh trái tim em cứ chạy lồng lên như thú hoang, thật quá sức chịu đựng
    Nên em sẽ không gặp anh đâu. Em không cần phải chịu đựng sự giày vò của nỗi nhớ và khát khao chạm vào anh. Anh cứ làm những gì anh muốn, yêu ai đó và bên ai đó, em đã học cách chấp nhận những gì không dành cho mình
    Anh và em đều đi theo hai con đường khác nhau, ngay cả khi anh về đây, gần em chưa đầy 10’ chạy xe thì cũng có gì khác, chúng ta đã thuộc về hai thế giới khác nhau mất rồi
    E đã chấp nhận rồi anh à, trong ước mơ ngông cuồng nhất của em không hề có anh ở đó
    Cuộc sống của em vẫn tốt, những chuỗi ngày êm đềm nối đuôi nhau chạy
    Đến nỗi em ước gì đừng ai, đừng thứ gì kéo em ra khỏi những ngày này,
     trong một thời gian nữa



    Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

    trên chuyến xe bus ngược chiều thời gian

    rỉa trái ổi tàu chua tê răng
    hoa cúc vàng, tía tô, rau xanh mơn mởn
    mận ra mùa 7 , từ năm lớp 9 ,đó là mùa duy nhất tôi được ăn, tôi không còn quay về nữa
    lần trở về chỉ có nửa ngày, cũng đủ làm trái tim tôi vỡ tan
    mùi thuốc Nam xông khắp nhà làm tôi bật khóc như một con thú, thứ mùi tôi đã quên
    tôi sẽ không còn nhìn ba tôi vừa xắt vỏ bưởi vừa nghe ông ngâm nga" nam bất ly trần bì, nữ bất ly hương phụ "
    cái máy xắt từ thời chiến tranh, lưỡi dao to bằng nửa người tôi hồi đó, lưỡi dao không ít lần làm ba tôi đáp thuốc lên vết thương ngón tay cái tuôn máu xối xả
    ngôi nhà gỗ từ thời Pháp thuộc chưa bao giờ sửa chữa, phòng tôi vẫn dột mỗi khi mưa lớn và tường nhà làm bằng gỗ gõ tay nghe kêu lên đùng đục, mối đã ăn hết bên trong
    mùi diếp cá, mùi mãng cấu, chùm ruột, chanh ớt
    mùi đinh lăng, mùi ngải cứu
    những đồng tiên gửi lên đựng trong giấy ny lông đã từng gói " " vị thuốc mà tôi chỉ toàn gọi là " da rắn "

    ăn trôm táo tàu
    gác trên chất đầy chai thẩu thủy tinh, túi giấy lớn vun đầy những thứ tỏa mùi lạ,

    Thứ Tư, 13 tháng 4, 2011

    Em đã có một tình yêu như thế


    Em đã biết
    một tình yêu thầm lặng
    em yêu anh
    nhưng chẳng nói câu nào

    em đã biết
    một tình yêu vô vọng
    chỉ gặp anh
    trong những giấc chiêm bao

    nhìn nick anh onl
    rồi lại off
    là đủ hạnh phúc
    cho một kẻ dại khờ
    em nhút nhát
    chẳng bao giờ dám nói
    anh là hoàng tử
    em đã gặp
    trong một giấc mơ

    haphanhp, 12/20/2010 3:00:48 PM