Đó là thời gian anh thất nghiệp
chắc ai cũng trải qua một khoảng thời gian như thế trong đời
Đó là l úc anh buông thả nhất không mục tiêu không định hướng, đi lêu bêu lang thang không nơi nào để dừng chân không nơi nào để trở về không nơi nào chấp nhận anh, tất cả nhìn anh bằng con mắt không vừa lòng thương hại khinh bỉ, ai nghe thấycũng tránh xa, cứ như thất nghiệp là cơn bệnh lây truyền vậy
Đó là lúc anh dễ bị cuốn hút những thú vui nhất thời, những cơn nghiện ngắn hạn mà binh thường anh thời gian đéo đâu mà làm
surfing hết web này đến web khác, đọc hết từ Zì tây bương kèn bựa đến các web phản động cờ vàng, nhóm kín group bựa rồi TNXM, rồi xem phim nghe nhạc giết thời gian, cousera đến helpX couchsurfing, forum voz các kiểu
đi lang thang qua những quán cafe anh cứ đi lang thang qua những quán cafe, biết quán từ sáng đến tối income bao nhiêu rồi thuộc luôn menu quán, những quán như ổ chuột ngóc ngách chẳng ai biết tới những quán đắt tiền bình thường anh ếu thèm vào, anh toàn đi một mình với laptop hoặc ba lô sách hoặc smartphone, hoặc với sổ viết
đọc hết sách này đến sách khác, những cuốn dày điên như Suối nguồn của Ayn Rand hay Biên niên ký chim vặn dây cót Haruki Murakami, từ tiểu thuyết đương đại đến cổ điển, đọc đau lộng óc như Milan Kundera hay ngôn tình rẻ tiền Diệp Lạc vô tâm, từ sách kinh tế hay ho như Súng Vi Trùng và thép đến hentai nặng đô,
những cơn nghiện ngắn hạn, bập vào là hết cơn mới nhả ra, không ăn không ngủ, anh không bận tâm đến thời gian
anh nằm liệt 3 ngày tới 1 tuần, ăn ỉa một chỗ, cầm tù chính mình, như con nghiện sợ ánh sáng sợ giao tiếp với mọi người, tay chân anh run rẩy cơ bắp anh yếu nhớt, dạ dày anh co lại da anh khô đi để tránh mất nước , hai con mắt hõm sâu, anh đã mất quá nhiều năng lượng
anh đã quăng mình qua bên lề dòng chảy biến đổi của thế giới, anh như người nguyên thủy homosapien đi trong lòng thế giới, bị đánh thức bởi cơn đói cồn cào
những cơn khủng hoảng tuổi trẻ không thể giết được anh, anh phải chết hoặc sống
không nguyên nhân nào cho chu kì up and down
sau khi down đến tận đáy không thể nào rơi xuống thêm nữa, anh phải raise up thôi
bất kể lí do vớ vẩn gì
chẳng hạn như anh đã sụt đi 5kg trong cơn điên rồ dại dột muốn bỏ đói chính mình, sau thời gian bó gối nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, anh biến thành gấu ngủ đông, mọi quá trình trao đổi chất đều chậm laị
Jean-Baptiste Grenouille đã chui ra khỏi hang đá đỉnh núi Plomb du Cantal vùng Massif Central còn anh thì chui ra khỏi phong trọ của mình, ánh sáng đầu tiên, run rẩy kì diệu như mới sinh ra lần nữa, anh tách vỏ trứng sau hàng đêm dài tối tăm chờ đợi số phận làm nhiệm vụ của nó, những ngày sắp tới, một mình, anh sống, sống.
sống chết lặp lại
cứ liên tục như thế cho đến hết luân hồi
nói cho cùng anh cũng quá hèn nhát, hoặc quá dũng cảm để tự sát
tất cả những lựa chọn của anh, nó đúng đắn hoặc sai lầm, anh không giải thích hay bào chữa gì, anh chỉ đơn giản chấp nhận nó
trong từng khoảnh khắc trôi qua
yêu ghét lặp lại
hành hạ người khác rồi lại mong muốn được hành hạ
được thương yêu và bị ghét bỏ
bị mong nhớ và được lãng quên
được ngu ngốc dại dột nông nổi
liên tục tan vỡ và tổn thương
Nhưng cũng không sao, không sao, lựa chọn của anh, nhớ không, trở về từ đống lửa, từ đêm dài , để làm những điều vô nghĩa đó
tất cả đều vô nghĩa trước cái nhìn của Chúa khi cái chết réo gọi, đêm tối buông màn, và Người mỉm cười, xem bi kịch hài kịch con người tạo ra, như một trò vui
THE DARK APRIL
THE PLAY BEGINS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét