Ngày nào tôi về cũng bị thương, nhưng tôi yêu những vết sẹo, tôi yêu làn da rám nắng của mình, nó là dấu vết cho thấy tôi đã chiến đấu ngoan cường như thế nào, tôi ngấm ngầm tự hào về đôi tay già trước tuổi đối lập với gương mặt ngây thơ của mình, nó nhắc nhở tôi đã trải qua những gì
Nhiều khi tôi khóc trên đường về, vì nhận ra sự thiếu hụt và bất lực của bản thân trong giải quyết vấn đề, vì không đủ sức khỏe, chuẩn bị và rèn luyện cho the right time, để ghi vào to do list thêm gạch đầu dòng mới
Nhiều khi con tim tôi vỡ tung vì hạnh phúc, vì sự đền đáp đến muộn, tôi gục ngã trong sự thất vọng, rồi phép màu xảy ra khi tôi không bỏ cuộc, một giọng nói thì thầm trong đầu, trò chơi này vẫn chưa kết thúc đâu cưng, cho đến khi đồng hồ gõ lúc nửa đêm.
Rất nhiều khi, một mình tôi đi bộ về nhà trên con dốc vắng tanh, nỗi cô đơn ập đến không báo trước, đêm tối lạnh căm,
những thứ đó, con đường biết, dãy phố biết, hàng cây chứng kiến.
mỗi đêm trở về người váng vất men say hạnh phúc, chìm ngay vào giấc ngủ mệt mỏi, sâu đắm không mộng mị
Thất vọng
Vui sướng
Cổ gắng
Xấu hổ
Bất lực
Cảm thông
Hưng phấn
Mệt
Gấp gap
Áp lựcRã rời
Cảm xúc đông đặc trong huyết quản. Và ta biết mình đã yêu đã sống không hối hận. Sống.
tôi chưa bao giờ than mệt mỏi, nụ cười không bao giờ tắt trên môi.
ai đó nói, rất nhiều người nói, em thật là một cô gái đặc biệt. Yeah, i'm a special girl, because of you.
Mỗi ngày như một cuộc đời, ngày nào cũng đặc biệt. Còn lại gì sau một đêm trở về nhìn bóng mình lặng lẽ khi phố đã ngủ yên. bài hát On my own kết thúc bằng nhịp thở dốc của Lea Salonga, mỗi ngày là một trận chiến, tôi là chiến binh đi làm nhiệm vụ của mình, bằng tất cả hăm hở lên đường, mỗi ngày đều thấy vui chết, số tiền để dành tăng lên đều đặn, trong tôi có một cái cây đang lớn, xanh tươi, reo vui trong gió
tôi tô đủ màu sắc quãng thời gian này, những ngày tháng vô tư nhất, bỏ qua đi bầu trời xám xịt, mỗi khi ngước nhìn mây bay trên trời tự hỏi làm sao tôi có thể buồn được đây. chỉ là một bầu trời xanh rộng lớn mà thôi, bao dung cho tất cả,đủ đầy cho tất cả. đau buồn là một cảm giác xa lạ đã bốc hơi từ ngày hôm qua như nó chưa hề tồn tại
Tôi đã tiêu xài một nhúm những ngày tháng tuổi trẻ đẹp nhất của mình ở đó.
một ngày đáng giá hơn vạn ngày khác, mỗi ngày đều học thêm điều gì mới mẻ, mỗi ngày đều cho đi không tính toán, yêu thương không sợ hãi. Tôi đang rút cạn sinh lực của mình như tằm nhả tơ, như không có gì hối hận, như ngày mai sẽ chết. Tôi đang bay qua cầu vồng đời mình, ngay cả một cái cây một ánh nắng cũng phô bày điều kì diệu. Tôi là con chim không chân trong phim của Vương Gia Vệ, bay mải miết trên bầu trời cao rộng, tựa vào cơn gió để nghỉ ngơi và chỉ chạm đất một lần, khi tôi chết