Trang

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

mẹ nhớ hà

3 từ đó làm tôi khóc, đến giờ vẫn còn khóc, tôi là đứa mau nước mắt lắm, tôi không biết che giấu cảm xúc của mình
nó xảy ra vào một ngày cuối tuần tôi được nghỉ làm, như mọi khi, tôi lên cafe sách, vẫn vắng vẻ như vậy, bao giờ cũng chỉ có mình tôi, kéo cái mũ trùm đầu, làm như điều đó có thể làm tôi tàng hình trong mắt người khác, và họ sẽ để yên cho tôi một lát trong thế giới riêng mình

gọi một ly đen đá không cần nhìn menu, tôi đang chép từ vựng của mermise lên quyển sổ tay của mình, thì tin nhắn đến

nó chỉ có 3 từ đơn giản ; Me nho ha

vì đó là một buổi sáng im lìm tĩnh mịch nên chỉ cần một tin nhắn cũng có thể phá vỡ nhịp điệu mà thành phố này lúc nào cũng buồn vậy, sương mù  hàng thông không nói với tôi một lời,  sếp trẻ khách hàng không nói với tôi một lời, bạn bè đồng nghiệp không nói  với tôi một lời, 2 người lớn chưa bao giờ thăm tôi một lần từ lúc tôi ra đi, do đó mà 3 từ này quan trọng, nó cứ dội lại trong trí óc tôi như tiếng vọng trong vách  núi đá, me nho ha, me nho ha... người mẹ mà bấy lâu nay tôi không bao giờ kể cho ai nghe, tôi toàn là kể về ba, mẹ nhớ gì về tôi, tôi muốn biết, nhưng kí ức xa xưa lúc tôi là một đứa trẻ ngoan hay lúc tôi là một thiếu nữ lúc nào cũng căm ghét mẹ, lúc nào cũng tránh không cho mẹ chạm vào người, đã 10 năm nay như vậy, và sau này cũng vậy , thời gian sẽ làm nguôi ngoai mọi vết thương, nhưng tôi vẫn không cư xử với mẹ một cách bình thương được, quá khứ trở nên quá nặng, lặng lẽ rơi xuống ướt trang giấy mà tôi không biết phải nhắn tin lại thế nào, tôi phải nói gì, tôi trách chính vì mẹ nên con mới ra nông nỗi này hay mẹ đã biến thời niên thiếu của con thành ác mộng, rằng cứ coi như là con không có mẹ nữa , hay là con không thể trở về đó vì mẹ ?

những di chấn nặng nề để lại vết sâu trong lòng một đứa trẻ nhạy cảm dễ tổn thương và nó phải gánh chịu thương tật suốt cuộc đời còn lại, liệu con có thể yêu một cách bình thường được không, con có thể lấy chông không, con có thể đẻ con không, sẽ thế nào nếu con trở thành một người mẹ như mẹ , con không thể nào chịu đựng nổi điều đó

trong một thoáng, tôi có ý nghĩ trở về ngôi nhà đó, chỉ cách 1h chạy xe, rồi tôi dọn dẹp lại tủ thuốc của ba, rồi đi ngay, mùi hương ở đó, ánh sáng ở đó, mọi thứ sống đọng đến nghẹn thở , ham muốn khuấy động trong  cơ thể tôi đờ đẫn vì tưởng tượng

màn hình tối đen, screen nhảy chữ reconnaitre vì chờ quá lâu, tôi  lắc chuột, cúi đầu xuống , rồi lại chép từ vựng, từ kế tiếp, kế tiếp, như vậy, đâu có gì đâu, chỉ là một tin nhắn thôi
...
Me nho gi ve con
Nho Ha cuoi hon nhien

đó là một tin nhắn ở lâu thật lâu trong điện thoại của tôi, ngay cả khi những tin nhắn khác lần lượt biến mất..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét