tôi không thể nào quên được vẻ mặt cậu này khi dắt cậu lên đỉnh langbiang, mắt mở to sửng sốt đầy phẫn nộ, như người chưa bao giờ nhìn thấy rác, lại là rác trên một ngọn núi. Cậu đang ở VN đấy cậu phải làm quen với rác khắp nơi nếu cậu ở lâu ở VN, cậu phải chấp nhận, i'm sorry, i know it bad, but now we only can change ourselves, not everyone. Rất tiếc định dẫn cậu đi chơi một chuyến vui hóa ra lại sinh ra phiền lòng và suy nghĩ. Lẽ nào VN là dơ bẩn, mất lịch sự, kém văn minh như vậy ?Mình sống lâu với cái xấu nên không phản ứng mạnh mẽ với nó nữa, vì mắt mình đã quen rồi. Thử nhìn với con mắt của một người từ đất nước thứ nhất đến sẽ cảm thấy khác. uh hóa ra nước mình tệ thật
nhưng cậu cũng nói là người VN tình cảm hơn người bên Mỹ, cậu nói tính cậu giống mẹ VN, yêu thương và quan tâm mọi người. Mình cũng không quên khi cậu vừa đi vừa bỏ miếng nylon vỏ bánh kẹo hay chai nhựa trên đường vào balo, Mình thật sự inspired và thích cậu ấy từ lúc đó, một hành động ở Mỹ bình thường về đây nó trở nên kì lạ vì ở đây chẳng ai làm việc đó. Cám ơn đã yêu Dalat của tui, Andrew
không đẹp trai lắm, toàn nói lời giản dị, chân chất, mộc mạc, ấm áp. Cậu ấy thu hút tất cả mọi người bằng cái kiểu chân thành của mình, đáng tin cậy, tự nhiên như cây cỏ.
" I just meet him less than 30 minutes, and I thought I will easily love you "
cái cách cậu ấy nhìn mọi thứ đều trở nên thú vị, cái cách cậu ấy đối xử với mọi người xung quanh, lịch sự với tất cả mọi người, từ mới quen đến thân thiết, cả động vật hay thiên nhiên, lúc nào cũng tỏa ra một thứ tình thương thuần khiết , không đượm toan tính , the go-giver !
câu chuyện cậu ấy kể về gia đình, về Nam Phi, về cách cậu bỏ việc và lựa chọn điều mình thích, về những thứ cậu yêu quý và bảo vệ, tất cả đều khiến tim mình tan ra từng chút cho dù cậu ấy không hề cố ý làm thế
mixing giữa 2 nên văn hóa đông tây, Vinh vừa easy-going, vừa cố control bản năng, rất giống mình ở một vài điểm chung, đều yêu thiên nhiên, đều làm bảo tồn, đều có một nửa VN, đều học kd, lại cùng tuổi, trải qua lần đầu năm 24 tuổi
mỗi khoảnh khắc bên cậu ấy đều dễ chịu, hài hước, quan tâm, ấm áp , cậu ấy là một chất kết dính mọi người và không bao giờ nghĩ cho mình trước. Chỉ 2 ngày nhưng đã có quá nhiều thứ chia sẻ cùng nhau
trong quá trình lớn lên,quarter life crisis, có rất nhiều thứ mình hoang mang, mình không hiểu mình muốn gì, mình là ai, nhưng trong khoảnh khắc này, mình hiểu được mình thích gì, mình muốn gần, muốn tìm hiều, muốn làm bạn với một người bạn lịch sự thông minh văn minh như thế này