we had a happy time together…
- chúng ta đã từng đi cùng nhau trên những con đường lúc 3h sáng, chúng ta đã bên cạnh nhau những ngày vượt đèo Pren lúc 10h đêm, chỉ có cậu biết những giọt nước mắt lẫn trong cơn mưa của tớ khi chúng ta té ngã trên đoạn đường đầy đá dăm sắc nhọn đã để lại vết sẹo trên đầu gối của tớ
- Tháng ngày dong ruổi trên những đoạn đường tuổi trẻ của chúng ta với trái tim không vết xước, im lặng bên nhau mà dường như thấu hiểu tất cả, tớ nghe tiếng gió thổi qua vành tai lạnh buốt, bóng tối giăng kín chặng đường phía trước và sương mù bao phủ xung quanh chúng ta, cảm giác nguy hiểm mơ hồ nhưng đầy kích thích khi cảnh vật hai bên không ngừng chạy qua...Có những ngày mùa hạ trong trẻo tụi mình chạy vào những lối đi nhỏ vắng ánh đèn điện để nhìn ngắm những ngôi sao, và tớ kể cậu nghe câu chuyện tuổi thơ mình
- cậu có nhớ những ngày nắng đẹp, bầu trời cao xanh một màu, ánh nắng lọt qua tán cây trên cao xuống con đường màu xám, cậu và tớ…mùi hương của lá khô, của nhựa thông, của vỏ cây.. chúng thơm tho lạ thường, chỉ cần nhắm mát lại tớ có thể tưởng tượng ra khung cảnh ngày đó, thần kỳ như trong bức tranh của Gustav Klimt ... cậu có nhớ tớ đã reo lên thích thú khi nhìn thấy đôi sóc chuyền cành trên ngọn cây hay cùng dừng chân trong thung lũng để ngắm một cánh chim lạ mà ta không biết tên, hoặc đơn giản hái hoa dại và cỏ lau về nhà treo chúng lên bậu cửa sổ… cậu có nhớ những người từng giúp đỡ chúng ta vào những thời điểm không ngờ để đến giờ, tớ không còn nhớ rõ tên tuổi lẫn gương mặt họ, chỉ còn lại ấn tượng là một nỗi xúc động sâu xa, trong tim tớ và cậu
- đừng khóc, bạn tớ, khi chúng ta phải chia xa, có những chuyện một ngày kia nó xảy đến, chúng ta không có cách nào thay đổi được, hoặc đã làm được, mà không làm, tớ đã không trân trọng cậu, cho đến khi mất mát, mọi người đều trách tớ cư xử dở tệ vì đã đánh mất cậu, cậu là tất cả những gì còn lại, tớ ngây thơ nghĩ rằng chúng ta sẽ kéo dài thế này mãi mãi, tụi mình là một cặp hoàn hảo, rồi tớ sẽ có người khác nếu tớ muốn, nhưng không bao giờ như cũ nữa, tớ ngu ngốc, một bài học phải học nhiều lần
- tớ đã im lặng chịu đựng nỗi thiếu vắng đến không cách nào gượng dậy, tớ phải làm quen với mất mát, với trách móc và xuyên tạc, tớ vẫn đi làm bình thường , vẫn vui vẻ như mọi ngày, nhưng khi mở cửa căn nhà, sự trống rỗng ập đến không báo trước, nỗi đau đớn không còn cậu mà chỉ mình tớ biết, tớ tự nhủ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng như thật và sáng hôm sau tỉnh dậy mọi thứ sẽ trở về như cũ, tớ rón rén vòng qua khoảng sân sâu nhà, hé một mắt nhìn, cậu ở đó, sáng chói và kiêu hãnh, nhưng tớ chỉ nhìn thấy khoảng sân xi măng xám ngắt tẻ nhạt, tớ thở dài tự nhủ thế là câu xa tớ thật rồi, vĩnh viễn, tớ muốn xin lỗi cậu một ngàn lần, tớ chưa từng xin lỗi ai quá 2 lần, cậu biết đấy, tớ sẽ chịu la mắng như thế này gấp 10 lần nếu điều đó mang cậu trở lại. Tớ hứa sẽ không la mắng hay lên lớp ai khi họ vừa mới bị mất mát, họ cần nhiều giải pháp an ủi không lời đầy tế nhị và đồng cảm, như là anh Trí, Daniella và anh Thuận đã làm với tớ, tớ yếu đuối và dễ tổn thương như một đám rong biển nên lúc nào cũng cần một người dẫn dắt. Ba ấy, ba tặng cậu cho tớ, để tớ có hy vọng và không cô đơn, ba không bao giờ trách mắng tớ nặng lời , ba không bao giờ bỏ rơi tớ, ba mẹ yêu tớ, nhưng chúng làm tớ tổn thương theo kiểu nào đó, hoặc tớ đã tự làm mình đau mà không biết
- Tớ biết mình phải tìm lại cậu, 1 năm hay 5 năm, có hề gì, cho dù tớ tiếc nuối tuổi thanh xuân của mình từng ngày qua cứ co rút lại tới cột mốc mà chúng ta ai-cũng-biết-là-cái-ngày-gì-đó. Từ khi cậu ra đi, có điều gì đó thay đổi, từ bên trong, tớ làm mọi thứ chậm rãi hơn, tỉnh táo hơn, tớ nghe thấy hơi thở mình nặng nề hơn, biết cách chịu đựng hơn, mọi thứ chẳng là gì so với nỗi đau mất cậu. Tớ sẽ không để mất ai đó giống như cậu, tớ không thôi nghĩ về cái ngày thức giấc lúc 5h sáng không thấy cậu, giá mà tớ cứng rắn với chính mình hơn, chịu khó nghi ngờ mọi thứ, giá mà tớ người lớn hơn, chúng ta vẫn có thể bên nhau
- tớ căm ghét mọi thể loại kẻ trộm, tớ căm ghét mình với kiểu suy nghĩ thiên hạ vô tặc trên mảnh đất ít phức tạp này, tớ có lần thấy người ta mất trộm, nhưng chỉ khi chuyện xảy ra với mình mới thấy cảm giác thế nào, có lẽ giờ này cậu đã tan rã thành vô số phụ tùng bán lẻ, tớ không muốn cậu mất mát oan uổng, tớ nghĩ đến nạn nhân sẽ buồn khổ giống như khi tớ mất cậu, tớ sẽ không làm kẻ trộm, dù chỉ là một chút nào, cho đến khi nào tình bạn chúng ta còn tồn tại. Au revoir !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét