Ba, ba có thấy hối hận khi bà nội mất không ? bà nội cũng
từng mong chờ ba như ba mong con bây giờ, tại sao con không thể về, do định
kiến quá tàn nhẫn hay là do nỗi mặc cảm khó vượt qua cho dù đã quá lâu rồi
Con muốn biết điều gì ngăn cản con trở về thực hiện nghĩa vụ
làm con như một đứa con gái bình thường , chăm sóc cho ba. Ba là người hùng của
con, con biết khi ba mất con sẽ không thể nào tự tha thứ cho mình, nghề y 3 đời của dòng họ, dòng tri thức tích
lũy hàng trăm năm sẽ khép lại vĩnh viễn
Con đã làm gì với cuộc đời mình thế này, con phải làm gì để
làm nguôi ngoai nỗi đau này khi mà con ở
đây, chỉ có một mình, cố gắng đối diện
với mọi chuyện để ngăn cản ý nghĩ muốn chạy trốn
Con phải làm sao để
che giấu cảm xúc của mình ? Làm sao để giấu kín
nỗi buồn này, nơi nào chỉ mình con biết, giống như ba ?
Ba , con nhớ ba vô cùng, mỗi khi con đau khổ, nhớ lúc ba
cõng con lên đồi hái thuốc, nhớ ba tập xe đạp cho con, rồi ba cho con bộ áo dài
đầu tiên, chiếc xe máy đầu tiên, để con thỏa ước mơ đi xa mà không nghĩ tới
chuyện trở về thị trấn bé này nữa . 5 năm ra đi quá khó cho một lời thăm hỏi ,
23 tuổi rồi con vẫn không biết cách yêu thương một người thế nào , cho dù tâm
trí của con vẫn còn ở đó , những sợi dây vô hình níu kéo không thể nào dứt bỏ,
trong những cuốn sách con đọc, trong những người đàn ông mà con yêu, luôn có
bóng dáng ba ở đó, vì họ giỏi giang như ba, vì tốt bụng như ba, vì cách nói
chuyện giống ba, vì đã chăm sóc cho con giống như ba, vì gương mặt bình thường
một cách đặc biệt như ba… con yêu họ như yêu ba, con yêu họ vì người đó giúp con biến thành một đứa con nít như chưa bao
giờ lớn lên, vẫn ngây thơ và hay vòi vĩnh, và cả một sự kiêu hãnh thầm kín vì
biết mình được yêu
Khi con đơn độc, tất cả từ ngữ dường như bất lực để diễn tả
cảm xúc, tất cả từ vựng con cố gắng đê học , tất cả nhạc cụ mà con hằng yêu quý
, tất cả bài hát con thích điên cuồng, hết thảy đều trơ nên vô dụng, con muốn
làm gì đó thật điên để vứt bỏ tung hê
mọi thứ, con hy vọng tới lúc đó mọi cảm xúc này sẽ không còn để con bình thản đón nhận mọi
chuyện mà không còn cảm thấy đau khổ nữa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét