tôi biết làm gì để tự mình vực dậy khỏi nỗi buồn xung quanh, mỗi khi chợt nghĩ tại sao mình không như thế ia mà lại như thế này, sao người ta làm đc cái đó mà mình không thể, thật ra mình có thể làm tốt hơn mà. Tại sao tất cả mọi thứ mình làm đều như một đống mess. thật ra là quá trễ để thay đổi mọi chuyện. Tôi đi uống một mình, tôi hút thuốc trong phòng kín, tôi hôn người lạ, tôi nghe những bản nhạc lặp lại, tôi im lặng cả ngày, tôi đi dạo bộ, tôi viết. tôi hay làm những chuyện bất thường khi tâm trạng không được bình thường. Tôi không muốn ai nhìn thấy mình yếu đuối, nên tôi hay đi xa, và trở về khi đã bình thường, thật ra tôi vô trách nhiệm khi đẩy đống mess cho người khác. tôi vô trách nhiệm
tôi muốn khóc lắm, nhưng mà không khóc được, nên tôi làm những việc điên rồ. tôi ngồi khóc trên băng ghế. bà kia tới chạm vào má tôi nói líu lo ggì đó đại khái như là come on baby, dont cry anymore, tại sao ngồi khóc ở đây, mẹ thương, mẹ thương, này ôm tôi đi, please, tôi cần lắm, cần một người lạ ôm
tôi chẳng có bất cứ kỹ năng nào cần có để hòa nhập với môi trường xung quanh, tôi không biết lập kế hoạch chi tiết, tôi làm việc cảm tính, tôi chẳng biết cách yêu đương một người bằng cách nào, không có bạn thân, không thể tạo được một mối quan hệ tốt. Tự tin chỉ là vẻ ngoài tự tạo dễ dàng tạo ấn tượng tốt ban đầu, tôi biết mình yếu đuối và kém cỏi thế nào
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét