Trang

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

#khongthetinnoi

nhân ngày ra mắt Bờ phone, mình tình cờ nhớ ra một chuyện.

Cách đây một năm, một mình mình chạy xe xuống đèo Gia Bắc, đây là con đèo nối liền Di Linh với Phan Thiết, mình chạy từ Đà Lạt, điểm dừng là một cái làng heo hút đất đỏ, nhà lá thâm thấp, những đứa trẻ không biết nói tiếng Kinh
Nghe tiếng đèo đẹp đã lâu, một mình chạy cả mấy chục cây số trong buổi chiều mà chẳng gặp một ai, khung cảnh hoang sơ và yên bình như đi lạc vào thế giới 2 màu, màu xanh của lá cây và màu xám của con đường, có khi mở ra tầm nhìn rộng đến chân trời, có khi sương xuống vây quanh vách núi cheo leo dựng đứng, chỉ còn tiếng gió reo lời độc thoại, mùi hương cỏ dại và khúc cua liên tiếp nhau, vậy mà đủ đầy.
Đi từ 10h sáng đến 4h chiều, vừa ra khỏi khu dân cư, con đường đã đem đến một bất ngờ: những núi rác!

lần đầu tiên thấy nhiều rác như vậy, mình nhớ tới khu đổ rác ở đèo Dran quê mình, rác xả tràn lan dọc đường đèo, nhưng không phải là núi khổng lồ như vậy, chắc cao bằng 4 người chồng lên nhau, dài 500m, đủ chủng loại màu sắc, nhấp nhô giữa bạt ngàn màu xanh, giữa bao la núi rừng, ngoại trừ nó tạo nên bằng rác nếu không thì mình tin nó là núi thật

i như trong thánh kinh,i như một mẩu trích từ bộ phim WALL-E nổi tiếng, nắng chiều xiên xiên tạo bóng núi rác đổ dài, khung cảnh im lặng không có cả tiếng ruồi kêu, trời giống như vừa mưa xong và không khí mát lạnh

từng nghe bạn mình xuýt xoa về bình minh ở Bagan hay khi đứng trên núi tuyết ở Everest Camp nhưng mình chắc cảm giác cũng giống như mình lúc này
thật khâm phục con người đã tạo ra một tuyệt tác nhân tạo như thế, nó là công trình chung của cả một thị trấn cùng góp sức, từ công nhân viên chức, anh em quan lại cho tới lao động bần nông, không biết đã từ bao lâu rồi

mình sững sờ kinh ngạc đến quên cả việc đưa máy lên chụp , nên mình chẳng có hình cho bạn xem như mọi khi, cơ mà một tấm panorama cũng không thể diễn đạt cảm xúc mình muốn nói

những chuyến đi đúng là open my mind, suốt ngày nhốt mình trong 4 bức tường máy lạnh, thật khó mà liên tưởng những gói bánh kẹo mình mua hằng ngày có liên quan gì tới việc hình thành một núi rác ở một nơi heo hút nào đó.

cả đời mình đến lúc này, chưa hề thấy cái gì gây cho mình cảm xúc trái ngược như vậy, vừa ngạc nhiên sửng sốt vừa hoang mang buồn bã, có lẽ sau chuyến đi về với Eco group thứ còn đọng lại cho mình sau buổi reflection chắc là cái cảm giác đứng trước những núi rác ngày hôm đó.

Thật không thể nào tin nổi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét