Trang

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

tại sao trái tim của tôi cứ nhói lên một cách bất thường như thế

trái tim này thật là thứ vô dụng và ngoan cố không chịu nghe lời gì cả, nếu không có mày thì tốt, tao sẽ đọc hết một lượt 3 scipt mà chẳng còn bị phân tâm nữa, tao sẽ tiến thẳng tới mục tiêu mà có được thứ tao muốn

Những nỗi buồn đan xen




anh muốn đắm chìm trong tuyệt vọng, anh muốn biết là bản thân anh có thể còn tệ hại đến đâu được nữa chứ 

Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

viec lam

can bo suc khoe sinh san

cv ki lạ, sv tại chuc tu xa

Lepetit Paris Hotel

ctv dang tin

sale duoc

otc 

 dich bai
phien dich tieng phap k can kinh nghiem
thuoc viet

an tien http://raovatdalat.vn/diendan/showthread.php?t=311400

fahasa http://baolamdong.vn/raovat/201307/can-tuyen-1-nhan-vien-ke-toan-va-15-nhan-vien-ban-hang-lam-viec-tai-nha-sach-fahasa-da-lat-tai-quang-truong-lam-vien-p10-tp-da-lat-2254983/

xin lỗi là một từ đáng ghét

Tôi chỉ ước có một chứng bệnh nào đó trong não của mình phá hủy tôi  từ bên trong
Có một chứng quên nào đó xóa bỏ tôi khỏi trái đất này
có chứng điên nào đó biến tôi thành một người hạnh phúc

Tôi thực sự tệ
Tôi thực sự tệ

Tôi muốn chết, không tôi không muốn chết, tôi không khóc, tôi sẽ không dừng lại ở đây, phút nào đó yếu long và rất nhiều phút yếu long khác  đã hủy hoại tôi từ bên trong

Tôi sẽ hiến mình cho một gã xấu xa đê tiện nào đó bất kỳ ai tôi gặp, đó là sự hủy hoại tồi tệ nhất tôi có thể nghĩ, mẹ, con xin lỗi mẹ

Con không tốt chút nào hết, từ lúc con sinh ra đã vậy rồi, con chẳng thể làm được điều gì tốt hết
Con xin lỗi
 Xin lỗi

tôi không muốn nói xin lỗi với ai nữa
tôi nghĩ về hồ nước, tôi nghĩ về hòn đá, tôi nghĩ về bầu trời, tôi ước mình biến thành chúng, để kiềm chế ham muốn được vỡ tung ra bắng cản giác này
tôi có làm gì cũng vô ích
tôi có nói gì cũng vô ích
tôi cực kỳ sai
cực kỳ sai


tôi phải sống tiếp bằng cách nào, tôi không hiểu thế giới này, tôi không hiểu những gì đang xảy ra, tôi không muốn chấp nhận chúng, tôi muốn chật đứt tay mình để giải tỏa cảm giác dồn ứ trong tôi, để cái đau chiếm trọn vẹn ý nghĩ tôi, để tôi xem thứ cảm giác này gọi là gì
nó đâu có gì giống với trước đó, có giống với buổi sáng ngủ dậy thấy tài sản duy nhất của tôi, chiếc xe biến mất, có giống cảm giác nghe thấy Ex kết hôn, cảm giác phát hiện ra mình bị gạt, cảm giác thất tình lần đầu tiên

that's a windy day i never forrget, today

Người muốn nói với tôi điều gì, hả người

tôi muốn tìm việc cho một người lập dị, suy nghĩ khác thường, nói được chút ít ngoại ngữ, ăn mặc đẹp, công việc đòi hỏi thời gian đọc sách cả ngày, dành cho người nhạy cảm,căm ghét lừa dối, dị ứng điện thoại di động, ghét bỏ phép tắc ngoại giao, thích nói chuyện một mình
( trích bản tuyển dụng mà tôi không bao giờ tìm ra )

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

mẹ nhớ hà

3 từ đó làm tôi khóc, đến giờ vẫn còn khóc, tôi là đứa mau nước mắt lắm, tôi không biết che giấu cảm xúc của mình
nó xảy ra vào một ngày cuối tuần tôi được nghỉ làm, như mọi khi, tôi lên cafe sách, vẫn vắng vẻ như vậy, bao giờ cũng chỉ có mình tôi, kéo cái mũ trùm đầu, làm như điều đó có thể làm tôi tàng hình trong mắt người khác, và họ sẽ để yên cho tôi một lát trong thế giới riêng mình

gọi một ly đen đá không cần nhìn menu, tôi đang chép từ vựng của mermise lên quyển sổ tay của mình, thì tin nhắn đến

nó chỉ có 3 từ đơn giản ; Me nho ha

vì đó là một buổi sáng im lìm tĩnh mịch nên chỉ cần một tin nhắn cũng có thể phá vỡ nhịp điệu mà thành phố này lúc nào cũng buồn vậy, sương mù  hàng thông không nói với tôi một lời,  sếp trẻ khách hàng không nói với tôi một lời, bạn bè đồng nghiệp không nói  với tôi một lời, 2 người lớn chưa bao giờ thăm tôi một lần từ lúc tôi ra đi, do đó mà 3 từ này quan trọng, nó cứ dội lại trong trí óc tôi như tiếng vọng trong vách  núi đá, me nho ha, me nho ha... người mẹ mà bấy lâu nay tôi không bao giờ kể cho ai nghe, tôi toàn là kể về ba, mẹ nhớ gì về tôi, tôi muốn biết, nhưng kí ức xa xưa lúc tôi là một đứa trẻ ngoan hay lúc tôi là một thiếu nữ lúc nào cũng căm ghét mẹ, lúc nào cũng tránh không cho mẹ chạm vào người, đã 10 năm nay như vậy, và sau này cũng vậy , thời gian sẽ làm nguôi ngoai mọi vết thương, nhưng tôi vẫn không cư xử với mẹ một cách bình thương được, quá khứ trở nên quá nặng, lặng lẽ rơi xuống ướt trang giấy mà tôi không biết phải nhắn tin lại thế nào, tôi phải nói gì, tôi trách chính vì mẹ nên con mới ra nông nỗi này hay mẹ đã biến thời niên thiếu của con thành ác mộng, rằng cứ coi như là con không có mẹ nữa , hay là con không thể trở về đó vì mẹ ?

những di chấn nặng nề để lại vết sâu trong lòng một đứa trẻ nhạy cảm dễ tổn thương và nó phải gánh chịu thương tật suốt cuộc đời còn lại, liệu con có thể yêu một cách bình thường được không, con có thể lấy chông không, con có thể đẻ con không, sẽ thế nào nếu con trở thành một người mẹ như mẹ , con không thể nào chịu đựng nổi điều đó

trong một thoáng, tôi có ý nghĩ trở về ngôi nhà đó, chỉ cách 1h chạy xe, rồi tôi dọn dẹp lại tủ thuốc của ba, rồi đi ngay, mùi hương ở đó, ánh sáng ở đó, mọi thứ sống đọng đến nghẹn thở , ham muốn khuấy động trong  cơ thể tôi đờ đẫn vì tưởng tượng

màn hình tối đen, screen nhảy chữ reconnaitre vì chờ quá lâu, tôi  lắc chuột, cúi đầu xuống , rồi lại chép từ vựng, từ kế tiếp, kế tiếp, như vậy, đâu có gì đâu, chỉ là một tin nhắn thôi
...
Me nho gi ve con
Nho Ha cuoi hon nhien

đó là một tin nhắn ở lâu thật lâu trong điện thoại của tôi, ngay cả khi những tin nhắn khác lần lượt biến mất..

who give me books



tôi vẫn gắn bó với sách cho dù internet, smartphone, tablet, facebook và tỷ tỷ thứ khác xuất hiện ngày càng nhiều và trở nên gắn bó khó mà tách rời đi được

không biết có ai, có thứ gì có thể mang lại cảm giác bình yên như khi đi giữa hai hàng kệ chất đầy sách ? có xúc động nào hơn khi tôi tình cờ gặp một quyển sách đặc biệt, nó khiến tôi vừa hạnh phúc vừa làm tôi đau khổ, thật khó khăn để cưỡng lại

sách có thể cho tôi trải nghiệm như bất kỳ tình yêu nào, tại sao tôi lại phải yêu ai ?

tôi vẫn phí hàng giờ rảnh rỗi , những ngày nghỉ, những khoảng thời gian chờ đợi, để đọc, tự nhiên như hơi thở

tôi đã đổi việc cỡ 10 lần, chuyển nhà 6 lần, thử yêu 2 lần, trong thế giới đảo diên giữa ham muốn và kiềm chế, có rất nhiều thứ xảy ra, chỉ duy nhất một thứ không đổi là books luôn có trong giỏ sách mà tôi mang đi khắp nơi

tôi đang yêu một người, mà tôi không biết người ta có thích tôi không nữa, mà nếu thích rồi thì sao, tôi phải thay đổi vì người đó, tôi sợ hãi những thay đổi, tôi e ngại mình có nhiều khiếm khuyết sẽ làm tổn thương người khác và chính mình, nên tôi cứ để tình yêu của tôi đâu đó, giữa những trang sách

anh có biết đàn ông khi nào họ lôi cuốn nhất không, không phải lúc tập gym khoe cơ bắp, anh đặc biệt gợi cảm khi đọc, đàn ông sexy nhất khi họ đọc, tôi tự nhủ khi lần đầu thấy gương mặt đó nhìn xuống với hai hàng lông mày thẳng và đậm, cái miệng cương nghị và gương mặt thư giãn như không biết nó làm tôi đau đớn khi cố chống lại khao khát muốn chạm vào anh đến mức nào

ex- is the first guy give me book, that's the reason why i choose him, actually because he loves books, he's not the same anyone else

I always believe that I will meet my half-soul in the bookstore, we dating in bookcoffee, and we make love between shelf-book, paper smell , tiếng giấy sột soạt không ngừng dưới lưng tôi, ôi nói gì thế này, tôi điên rồi..
Nếu như được chọn cái chết cho mình, tôi muốn được chết trong một trận động đất, giống như ở Nhật Bản, nắm tay người mình yêu, và được chôn vùi bởi muôn ngàn quyển sách


Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

knctgln, xe máy của tớ ?

we had a happy time together…

  1. chúng ta đã từng đi cùng nhau trên những con đường lúc 3h sáng, chúng ta đã bên cạnh nhau  những ngày vượt đèo Pren lúc 10h đêm, chỉ có cậu biết những giọt nước mắt  lẫn trong cơn mưa của tớ khi chúng ta té ngã trên đoạn đường đầy đá dăm sắc nhọn đã để lại vết sẹo trên đầu gối của tớ

  1. Tháng ngày dong ruổi trên những đoạn đường tuổi trẻ của chúng ta với trái tim không vết xước, im lặng bên nhau mà dường như thấu hiểu tất cả, tớ nghe tiếng gió thổi qua vành tai lạnh buốt, bóng tối giăng kín chặng đường phía trước và sương mù bao phủ xung quanh chúng ta, cảm giác nguy hiểm mơ hồ nhưng đầy kích thích khi cảnh vật hai bên không ngừng chạy qua...Có những  ngày mùa hạ trong trẻo tụi mình chạy vào những lối đi nhỏ vắng ánh đèn điện để nhìn ngắm những ngôi sao, và tớ kể cậu nghe câu chuyện tuổi thơ mình

  1.  cậu có nhớ những ngày nắng đẹp, bầu trời cao xanh một màu, ánh nắng lọt qua tán cây trên cao xuống con đường màu xám, cậu và tớ…mùi hương của lá khô, của nhựa thông, của vỏ cây.. chúng thơm tho lạ thường, chỉ cần nhắm mát lại tớ có thể tưởng tượng ra khung cảnh ngày đó, thần kỳ như trong bức tranh của Gustav Klimt ... cậu có nhớ tớ đã reo lên thích thú khi nhìn thấy đôi sóc chuyền cành trên ngọn cây hay cùng dừng chân trong thung lũng để ngắm một cánh chim lạ mà ta không biết tên, hoặc đơn giản hái hoa dại và cỏ lau về nhà treo chúng lên bậu cửa sổ… cậu có nhớ những người từng giúp đỡ chúng ta vào những thời điểm không ngờ để đến giờ, tớ không còn nhớ rõ tên tuổi lẫn gương mặt họ, chỉ còn lại ấn tượng là một nỗi xúc động sâu xa, trong tim tớ và cậu

  1. đừng khóc, bạn tớ, khi chúng ta phải chia xa, có những chuyện  một ngày kia nó xảy đến, chúng ta không có cách nào thay đổi được, hoặc đã làm được, mà không làm, tớ đã không trân trọng cậu, cho đến khi mất mát, mọi người đều trách tớ cư xử dở tệ vì đã đánh mất cậu, cậu là tất cả những gì còn lại,  tớ ngây thơ nghĩ rằng chúng ta sẽ kéo dài thế này mãi mãi, tụi mình là một cặp hoàn hảo, rồi tớ sẽ có người khác nếu tớ muốn, nhưng không bao giờ như cũ nữa, tớ ngu ngốc, một bài học phải học nhiều  lần
  
  1. tớ đã im lặng chịu đựng nỗi thiếu vắng đến không cách nào gượng dậy, tớ phải làm quen với mất mát, với trách móc và xuyên tạc, tớ vẫn đi làm bình thường , vẫn vui vẻ như mọi ngày, nhưng khi mở cửa căn nhà, sự trống rỗng ập đến  không báo trước, nỗi đau đớn không còn cậu mà chỉ mình tớ biết, tớ tự nhủ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng như thật và sáng hôm sau tỉnh dậy mọi thứ sẽ trở về như cũ, tớ rón rén vòng qua khoảng sân sâu nhà, hé một mắt nhìn, cậu ở đó, sáng chói và kiêu hãnh, nhưng tớ chỉ nhìn thấy khoảng sân xi măng xám ngắt tẻ nhạt,  tớ thở dài tự nhủ thế là câu xa tớ thật rồi, vĩnh viễn, tớ muốn xin lỗi cậu một ngàn lần, tớ chưa từng xin lỗi ai quá 2 lần, cậu biết đấy, tớ sẽ chịu la mắng như thế này gấp 10 lần nếu điều đó mang cậu trở lại. Tớ hứa sẽ không la mắng hay lên lớp ai khi họ vừa mới bị mất mát, họ cần nhiều giải pháp an ủi không lời đầy tế nhị và đồng cảm, như là anh Trí, Daniella và anh Thuận đã làm với tớ, tớ yếu đuối và dễ tổn thương như một đám rong biển nên lúc nào cũng cần một người dẫn dắt. Ba ấy, ba tặng cậu cho tớ, để tớ có hy vọng và không cô đơn, ba không bao giờ trách mắng tớ nặng lời , ba không bao giờ bỏ rơi tớ, ba mẹ yêu tớ, nhưng chúng làm tớ tổn thương theo kiểu nào đó, hoặc tớ đã tự làm mình đau mà không biết

  1. Tớ  biết mình phải tìm lại cậu, 1 năm hay 5 năm, có hề gì, cho dù tớ tiếc nuối tuổi thanh xuân của mình từng ngày qua cứ co rút lại tới cột mốc mà chúng ta ai-cũng-biết-là-cái-ngày-gì-đó.  Từ khi cậu ra đi, có điều gì đó thay đổi, từ bên trong, tớ làm mọi thứ chậm rãi hơn, tỉnh táo hơn, tớ nghe thấy hơi thở mình nặng nề hơn, biết cách chịu đựng hơn, mọi thứ chẳng là gì so với nỗi đau mất cậu. Tớ sẽ không để mất ai đó giống như cậu, tớ không thôi nghĩ  về cái ngày thức giấc lúc 5h sáng không thấy cậu, giá mà tớ cứng rắn với chính mình hơn, chịu khó nghi ngờ mọi thứ, giá mà tớ người lớn hơn, chúng ta vẫn có thể bên nhau
  2.  tớ căm ghét mọi thể loại kẻ trộm, tớ căm ghét mình với kiểu suy nghĩ thiên hạ vô tặc trên mảnh đất ít phức tạp này, tớ có lần thấy người ta mất trộm, nhưng chỉ khi chuyện xảy ra với mình mới thấy cảm giác thế nào, có lẽ giờ này cậu đã tan rã thành vô số phụ tùng bán lẻ, tớ không muốn cậu mất mát oan uổng,  tớ nghĩ đến nạn nhân sẽ buồn khổ giống như khi tớ mất cậu, tớ sẽ không làm kẻ trộm, dù chỉ là một chút nào, cho đến khi nào tình bạn chúng ta còn tồn tại. Au revoir !



Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

ba

Ba, ba có thấy hối hận khi bà nội mất không ? bà nội cũng từng mong chờ ba như ba mong con bây giờ, tại sao con không thể về, do định kiến quá tàn nhẫn hay là do nỗi mặc cảm khó vượt qua cho dù đã quá lâu rồi

Con muốn biết điều gì ngăn cản con trở về thực hiện nghĩa vụ làm con như một đứa con gái bình thường , chăm sóc cho ba. Ba là người hùng của con, con biết khi ba mất con sẽ không thể nào tự tha thứ cho mình,  nghề y 3 đời của dòng họ, dòng tri thức tích lũy hàng trăm năm sẽ khép lại vĩnh viễn

Con đã làm gì với cuộc đời mình thế này, con phải làm gì để làm  nguôi ngoai nỗi đau này khi mà con ở đây, chỉ có một mình,  cố gắng đối diện với mọi chuyện  để ngăn cản  ý nghĩ muốn chạy trốn

 Con phải làm sao để che giấu cảm xúc của mình ? Làm sao để giấu kín  nỗi buồn này, nơi nào chỉ mình con biết, giống như ba ?

Ba , con nhớ ba vô cùng, mỗi khi con đau khổ, nhớ lúc ba cõng con lên đồi hái thuốc, nhớ ba tập xe đạp cho con, rồi ba cho con bộ áo dài đầu tiên, chiếc xe máy đầu tiên, để con thỏa ước mơ đi xa mà không nghĩ tới chuyện trở về thị trấn bé này nữa . 5 năm ra đi quá khó cho một lời thăm hỏi , 23 tuổi rồi con vẫn không biết cách yêu thương một người thế nào , cho dù tâm trí của con vẫn còn ở đó , những sợi dây vô hình níu kéo không thể nào dứt bỏ, trong những cuốn sách con đọc, trong những người đàn ông mà con yêu, luôn có bóng dáng ba ở đó, vì họ giỏi giang như ba, vì tốt bụng như ba, vì cách nói chuyện giống ba, vì đã chăm sóc cho con giống như ba, vì gương mặt bình thường một cách đặc biệt như ba… con yêu họ như yêu ba, con yêu họ vì người đó giúp  con biến thành một đứa con nít như chưa bao giờ lớn lên, vẫn ngây thơ và hay vòi vĩnh, và cả một sự kiêu hãnh thầm kín vì biết mình được yêu

Khi con đơn độc, tất cả từ ngữ dường như bất lực để diễn tả cảm xúc, tất cả từ vựng con cố gắng đê học , tất cả nhạc cụ mà con hằng yêu quý , tất cả bài hát con thích điên cuồng, hết thảy đều trơ nên vô dụng, con muốn làm gì đó thật điên  để vứt bỏ tung hê mọi thứ, con hy vọng tới lúc đó mọi cảm xúc này  sẽ không còn để con bình thản đón nhận mọi chuyện mà không còn cảm thấy đau khổ nữa