Trang

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016

lúc nào cũng anh ấy

em bắt đầu thông cảm với adam bao nhiêu sau 6 tháng chia tay philip
thật kì lạ, tất cả ex của em đều trở thành một kiểu quan hệ ngấm ngầm thấu hiểu mà hiếm khi gặp mặt, biết bí mật và tính xấu cũng như mặt tốt, tụi em nắm giữ bí mật của nhau ở góc độ đã từng là người yêu giờ không còn nữa

em học được về chính em bằng cách học cách yêu người khác

em bắt đầu nghĩ rằng tất cả những kẻ lăng nhăng trước đó đều từng là một người extremely chung tình
họ chỉ tìm cách xóa mờ hình bóng người này qua những kiểu người tình khác nhau. Đối với em lúc nào anh ấy cũng hiện hữu. Nhìn bề ngoài em cặp với rất nhiều người, em đi chơi hẹn hò với hết người này đến người khác, em có thể hôn, nắm tay, thậm chí làm tình, nhưng tất cả đều chẳng đáng gì em chỉ yêu có một mình anh ấy
em không có quá khứ không có hiện tại, khi anh ấy xuất hiện tất cả mọi người khác đều lu mờ, cho dù ảnh không phải là bác sĩ, ảnh không thể chơi nhạc, không chiều chuộng em như người khác, không quan tâm em như người khác, không tiền bạc không gia sản

nhìn em có vẻ hạnh phúc, những người đàn ông làm em vui, em không nhớ nổi hết tên gọi của họ nữa. Bob hỏi em thích chơi gì, thích bài gì, ca sĩ nào, em nói Bob Marley chơi waiting in vain, thực ra đó là bài anh ấy thích. Martini hơi sao em thích anh ấy, em nói vì anh đến từ Hawaii, em thích Hawaii vì là quê hương của anh ấy, em thử hút cần vì em muốn hiểu anh ấy, em muốn đi mỹ, em yêu losangeles, em thích guatamela, học nói tiếng nhật tiếng tây ban nha, tất cả đều vì anh ấy, em yêu tất cả mọi thứ liên quan tới anh ấy, cho dù cả bí mật, và câu chuyện của anh, nó làm em đau lòng muốn chết, em vẫn muốn biết, tính yêu này khiến em lạc lối, trong đời người ta cần một tình yêu khiến mình lạc lối

anh khiến em nhìn những thứ em từng yêu không còn như truoc đây, em có đủ đề kháng để không say nắng trước ai. cho dù họ như thế nào

em vẫn gặp rất nhiều đàn ông, bất chấp dư luận xã hội, em không ổn định, chỉ có em mới biết , là em trước đến nay chỉ có một gã lang thang em yêu, đó là anh

khi nào em kết hôn, đó là một bất ngờ em chưa biết, không phải anh, chắc chắn không phải anh.

hqua em lại mơ thấy anh, em yêu một người và chọn ở bên cạnh họ chỉ vì cái tên facebook làm em nghĩ đó là một tài khoản khác của anh. hóa ra khôn phải, nhưng em lựa chọn ở lại bên cạnh họ, tất cae moiuj ngươi đều biết em đến thế giới này để tìm anh
trong dãy xếp hàng trên sân trường, người ta nhắc đến tên ah


Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2016

....sợ gì mà không sợ

Cơn bệnh bất chợt khi anh trở về nhà, may mà ở nhà có người chăm sóc, có người để kêu đau với, có người để vòi vĩnh, con muốn ăn cái này, muốn uống cái kia, đôi khi là con không muốn ăn cơm đâu

Chưa bao giờ anh trải qua cơn đau muốn chết đi kiểu này, lúc này tiền kiếm được bao nhiêu cũng trở nên vô nghĩa, danh hiệu thành tích gì cũng chẳng màng. anh muốn chết đi thật

Tự hỏi anh đã làm gì sai, anh làm việc 20h một ngày có gì sai, quên ăn quên uống, anh ngược đãi cơ thể và giờ là lúc nó biểu tình, nhắc nhở anh thay đổi, luyện tập đều đặn, đi ị đúng giờ, uống nước đủ, ăn nhiều rau.

Khi anh bệnh, anh chỉ thấy mình hoàn toàn yếu đuối và vô vọng. Anh sợ mình sẽ chết trẻ. Và nhiều nỗi sợ khác. Anh sợ những toan tính thường ngày sẽ làm anh mất đi con người phóng khoáng vô ưu anh từng là. Anh sợ những lợi ích nhỏ nhặt khiến anh phải hi sinh những người bạn tốt mà đáng lẽ anh sẽ có. Anh sợ cám dỗ trên đường đi có một lúc nào đó khiến anh mất kiểm soat bản thân, muốn thử "một lần này thôi" nhưng anh biết nhiều khi mình trượt dài trên con đường tội lỗi không còn đường quay lại. Anh đã từng cố gắng làm người tử tế, anh làm việc cực khổ với mức lương rẻ mạt. Tử tế có đảm bảo cho anh một cuộc sống bình yên với những gì anh muốn. Không đủ để mua quyển sách anh thích, để nấu một món ăn ngon, anh nhủ mình đã chọn sai rồi sao.
Người ta chỉ quý trọng sự trong sạch khi bản thân đã lỡ nhúng chàm, anh cũng là một người từng làm sai rồi biết quay lại, cũng là người từng xấu hổ vì đồng tiền lừa dối, cũng có lúc như sáng nay, tự hào cầm trên tay đồng tiền sạch do chính anh làm ra.
Và anh tin một lần nữa vào sự tử tế. Có đức mặc sức mà ăn, anh muốn tin vào thiên lương con người, anh muốn làm người tốt trước hết cho bản thân anh, để đôi mắt anh trong nhìn cuộc đời, nhìn bầu trời xanh hôm nay mà không phải cúi gằm xấu hổ. Khi anh nhìn người khác, hay người khác nhìn anh, họ luôn luôn biết những gì anh làm, những gì anh lựa chọn, hay anh hy sinh cho. Và anh đang trả giá cho lựa chọn của chính mình mỗi ngày, đều cố gắng diễn trọn vai
Để làm được điều này không phải là hi sinh của riêng mình anh, mà là nhờ cả tầm nhìn của leader, tụi anh gắn bó vì chia sẻ những giá trị chung, tụi anh có lí do để kết nối thành một team và giữ vũng giá trị đó, mỗi người đều phải hi sinh vì cái chung.
Anh đã từng bị đả kích rất lớn, anh đã kinh qua gian nan tuổi trẻ lạc lối, anh đã từng đau đớn và vấp ngã, mỗi bước đi tiến về phia trước đều tiềm tàng hiểm họa của thứ mới chưa biết. Nhưng anh vẫn tiếp tục, mỗi ngày mở mắt là anh tự hỏi hôm nay mình sẽ đối mặt với những gì, anh mặc đồng phục như chiến sĩ cầm súng ra trận, uh thì đằng nào cũng phải chết, chắc không phải hnay.
mẹ, từ lúc biết mình phải lớn lên đến giờ, ngày nào con cũng sợ hãi