Trang

Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011

sách cho mùa hè

Kho Báu Mặt Trời - Mikhail Prishvin
Lần đầu tiên lật giở trang bìa tôi đã tự hỏi một nhà nông học khi viết văn như thế nào nhỉ ? Những câu chuyện nhỏ in chữ to kèm hình minh họa đáng yêu, làm ngày cuối tuần nhẹ nhàng hơn so với cắm cúi vào một trang sách chi chít chữ. Bạn sẽ thích thú chuyện đi hái nấm, chuyện cứu con chim non, hay chuyện con vịt Cà Nhắc cho mà xem, hay là bạn sẽ sụt sùi giống tôi khi nghe tiếng tru của con chó Kẻ Săn Mồi chờ đợi người chủ đã chết,  ông gác rừng Không Lục Vấn làm tôi liên tưởng đến lòng trung thành trong Tiếng gọi nơi hoang dã của JackLondon, tuy cách kể Mikhail nhẹ hơn nhiều, nhưng khơi gợi không ít cảm xúc, có lẽ người đọc dễ dàng bị lan truyền cảm xúc trước cái nhìn trìu mến, gần gũi với thiên nhiên.,  Lời nói và cách diễn giải trẻ con làm cho sự vật như những sinh vật sống động biết suy nghĩ , lũ vịt quạc quạc, bọn gà cục tác và đám cây cối rên rỉ , cùng với cuộc phiêu lưu của 2 đứa trẻ đi theo lối dẫn dắt bởi sự tình cờ , ta cảm nhận về lòng can đảm, tình yêu - không chỉ giữa con người, đang diễn ra.
Khu Vườn Mùa Hạ - Kazumi Yomoto 
Khu vườn mùa hạ" viết về một tình bạn kỳ lạ - tình bạn giữa ba cậu bé lớp 6 và một ông cụ 80 tuổi gần đất xa trời. Kiyama, Yamashita và Wakabe cùng nhau thực hiện một "phi vụ" đặc biệt, đó là theo dõi cuộc sống của một ông cụ với mục đích là để tìm hiểu xem một người sẽ chết như thế nào. Từ những lần theo dõi ấy, bọn nhóc đã "xen" vào cuộc sống của ông lão lúc nào không hay. Các cậu bé giúp đỡ ông cụ sửa sang nhà cửa, phơi quần áo, dọn rác, làm vườn... ngược lại, chúng được ông dạy cách gọt lê, học chữ Hán... và trên hết, chúng học được rằng việc già đi, lưng còng xuống, mặt nhiều nếp nhăn cũng mang một ý nghĩa nào đó.Từ đầy, ba đứa trẻ dần phải tự đối mặt với những thắc mắc của chính bản thân chúng về cuộc sống, những điều mà, khi sống gần trọn cuộc đời người ta vẫn chưa hiểu nổi
 Cuộc sống bất định và hữu hạn, nhưng nhờ đó mà đáng sống, trong từng khoảnh khắc quý giá ở hiện tại, là lúc ngắm những bông pháo hoa rực rỡ  tung lên giữa bầu trời mùa hạ, là lúc can đảm vượt qua sự hèn nhát chính mình, là lúc ngắm hoa cánh bướm bung nở khắp vườn....cuộc sống thật quý giá
 mang hơi thở chung của văn học Nhật Bản, Yumoto viết về sự sống và cái chết nhưng không có cảm giác cô đơn tuyệt vọng như " Rừng Na Uy '' '' Rắn và Khuyên Lưỡi'', tác phẩm nổi bật bởi giọng điệu nhẹ nhàng, sâu lắng, lời văn đẹp, giàu chất thơ, lồng ghép những triết lý nhẹ nhàng mà sâu sắc.




Khu Vườn Bí Mật - Frances Hodgson Burnett

Khi Mary Lennox, một đứa bé gái mồ côi, cáu kỉnh, không ai ưa thích, tới sống tại nhà ông bác mình ở vùng đồng hoang Yorkshire, nước Anh, có rất nhiều bí mật đang đợi nó. Có tiếng khóc của ai đó ban đêm từ một hành lang gần phòng nó. Còn ban ngày, nó gặp Dickon, một cậu bé biết thuần dưỡng và nói chuyện cùng loài vật. Rồi một ngày, nhờ sự giúp đỡ của một con chim ức đỏ, Mary khám phá ra một nơi bí ẩn nhất trên thế gian này - khu vườn bí mật. Mọi thứ dường như đã chết trong khu vườn đã mười năm qua khoá kín. Cùng với Colin, vị chủ nhân ốm yếu của tiếng khóc bí ẩn kia, và Dickon, cậu bé mà tất cả mọi người đều yêu thích, Mary đã tìm ra những thứ sẽ vĩnh viễn làm thay đổi cuộc đời nó, khi mùa xuân về đánh thức cả khu vườn tuyệt đẹp.
 
Hóa ra, cái việc tự kỷ ám thị mà thằng bé Colin sử dụng đã manh nha từ tác phẩm của frances Burnett từ  cách đây gần  2 thế kỷ, những câu khẳng định tích cực mà ngày nay hay thấy trong những khóa huấn luyện kỹ năng, các buổi hội thảo bán hàng, và cả sách dạy làm giàu, từ lý thuyết '' cách nghĩ quyết định số phận '' đến quy tắc nền tảng Solomon về Định luật hoàng kim. Bằng những câu khẳng định tích cực và niềm tin đã khai phá khả năng bản thân mà bọn trẻ đã gọi chúng là ''phép màu'' do khu vườn mang lại . Sự biến chuyển của câu chuyện, của con người đã lôi cuốn tôi từ đầu tới cuối, một cuốn sách kinh điển của văn học thiếu nhi Anh

''.. tác phầm nổi tiếng nhất , mang cảm hứng thời đại lãng mạn vẫn sống động với thời gian bởi những giá trị thuần khiết về ngôn ngữ và tình cảm''  (New York Times )


***
Không biết có sự tình cờ nào sắp đặt , tôi lấy 3 quyển sách từ 3 kệ cách xa nhau, lại kể cùng một câu chuyện về thiên nhiên, tình yêu thương và tình bạn, từ những nền văn hóa khác nhau Nhật, Đan Mạch và nước Anh, với những mốc thời gian chênh lệch nhau gần trăm năm, mà vẫn thấy gần gũi mới mẻ như mới hôm qua đây thôi, mình đã sống trong những câu chuyện đó

 Đọc sách thiếu nhi rất thích, như một kiểu sống lại tuổi thơ của mình trong một khung cảnh khác, một câu chuyện khác, tô đặt cái tôi ngây thơ hồn nhiên với những thắc mắc bất tận vào trong sách, những tháng ngày bình yên tôi đã từng có. tôi mong chờ một quyển sách với những câu văn giản dị đủ làm ta khóc cười như  " Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ "  " Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ'' và tôi đã thấy. Nhưng thật khó so sánh giữa   chúng cái nào hay hơn, như so sánh cái bánh mang lại mùi vị khác nhau, nhưng đều mang lại niềm vui và sự thỏa mãn như nhau

Khi gấp sách lại trong tôi cảm nhận âm vang giai điệu nhẹ nhàng ngọt ngào, khu vườn ngập vàng hoa cánh bướm, mưa rào, nắng rực,  nụ hoa khe khẽ nảy mầm trong đêm, gió đem đến mùi đầm lầy cùng hương vị việt quất đen sẫm, thảm cỏ xanh mướt thảo nguyên mùa xuân đến

Đọc xong  bỗng dưng thấy thèm hơn một khung cảnh thiên nhiên rộng mở, tôi muốn dạo chơi đâu đó, leo lên bậc thang thiền viện Trúc Lâm hoặc chạy quanh bờ hồ một mình hét thật to , có đêm tôi mơ về khu vườn có dây tường xuân đong đưa, đi chơi với cáo, chim , cừu và thỏ. Những giấc  mơ không thể không làm ta mỉm cười

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2011

bướm đêm


Cơn đói này chồng lên con đói kia
cái đau này chồng lên cái đau kia, không phải chỉ vì tiền bị mất
tiếng bass đập ình ình vào tai như khoét sâu thêm đổ vỡ, tôi cố dõi theo thứ âm thanh dồn dập ấy cho đến lúc màng nhĩ căng ra đau đớn
nếu gọi đó là đau thì cái cảm giác đầy ứ không ngừng dâng lên trong tôi gọi là gì
trong người ta có nhiều con sông, nhiều nhánh sông niềm vui và nhiều nhánh sông nỗi buồn, đến khi cảm xúc vượt qua giới hạn ngôn ngữ, tôi úp mặt trong gối chăn và buông lơi nỗi buồn chạy quanh mắt
có lẽ lúc này người ta cần một cú điện thoại từ ai đó bất kì, để nói về một chuyện ất ơ nào đó, có lẽ người ta cần một bàn tay xa lạ nào đó lấp đầy khoảng trống các ngón tay mình, để yên cho họ đắt đi dạo hoặc ăn chút gì đó, và lắng nghe hơi thở họ dỗ yên giấc ngủ say
nhưng tôi biết giờ này chẳng còn ai cả, thành phố lặng yên đến mức nghe rõ cả tiếng lá khô lật úp trong khu vườn có con dơi đêm ăn vụng quả hồng chín
người bạn vẫn gọi cho tôi mỗi đêm, cái người mà tôi thấy vui khi nói chuyện cùng ấy,
tôi vẫn hơi bồn chồn khi đồng hồ gõ 12h đêm
nỗi nhớ này chồng lên nỗi nhớ kia, nỗi nhớ của thói quen hay nỗi nhớ về niềm hạnh phúc giản đơn đã từng có

nhiều năm nay tôi chưa từng rơi vào hố sâu tuyệt vọng, thờ ơ với chuyện yêu đương và xấc xược trước khó khăn thử thách
nếu thần Shiva đã từng khuấy tung những dục vọng đảo điên trong trái tim tôi sao ông còn chưa uống nó, tôi nôn nóng thấy mình tĩnh lặng , càng ngày tôi càng thấy khả năng mình nhỏ nhoi trước vấn đề đặt ra, trở thành kẻ bất lực hèn nhát mà tôi khinh ghét, tôi đã mất đi tâm thế của sức trẻ hừng hực muốn chinh phục thế giới

nỗi buồn không lớn không nhỏ, không tên lẫn có tên
ghét lắm rồi những lời than thở
chán lắm rồi việc trách móc người khác
em chạy xa những người như thế và lúc này e ghét chính mình vì cứ ốm những tâm sự vụn vặt, những thứ tràn ra từ nơi nào bí ẩn em không biết
em muốn viết gì đó vui vui
như những ngày Đà Lạt đã hết mưa

con bướm đêm màu xanh dạ quang bâu dính vào bậu cửa, cái màu xanh lạ lùng sáng rực trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ làm tôi có ấn tượng đặc biệt,cảm giác lạ lùng, trên cánh có hai chấm tròn đen như đôi mắt nhìn tôi đăm đắm
tôi trở dậy bật đèn, gõ những dòng đầu tiên
con bướm vẫn không bay đi, như một vị khách lạ không mời ghé qua trong một đêm thinh vắng, thật lòng tôi cảm thấy biết ơn vì điều đó
có lẽ thương đế không rời bỏ tôi khi ngay lúc này tôi đang nắm chặt tay mình, các ngón tay đan nhau vuốt ve như tôi đã từng được thấy, tôi miết tay theo hình dáng tôi trong tấm gương to, tôi thấy một tôi khác đang cố truyền tải đi một dạng ngôn ngữ không lời
có lẽ ngài đã gửi con bướm đêm để cho tôi biết điều gì tôi còn thiếu sót

sáng sớm mai , những tia nắng đầu ngày lọt qua khe cửa sổ, tôi biết mình vừa đi qua một giấc mơ lạ, bướm đêm không còn nữa,nhưng cái màu xanh không chìm lẫn trong bóng đêm ấy như một cú đấm in vào trí não tôi rõ đến từng nét uốn lia thia của đoi cánh, lớp phần bột có lẽ nào còn rơi rớt trong căn phòng hòa chung với muôn ngàn hạt bụi nhảy múa trong ánh nắng tan, có lẽ nó đậu vào mi mắt của tôi cũng nên

hồng và chuối chín nẫu trong khu vườn chỉ còn 2 ông bà già nuôi lũ dơi béo tốt, đôi lần chúng lạc hướng lọt vào phòng tôi vỗ cánh phần phật
mọc lên cây non
tôi chạy ngang qua bốc mùi thơm ngọt gắt gỏng , có lẽ được nung chín trong cái nắng mùa hè

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

có lẽ ta đã đi ngang qua nhau ở đâu đó


Trong thành phố nhỏ bé này
Có lẽ ta đã đi ngang qua nhau ở đâu đó
Trên xe buýt, trong một quán ăn, tiệm cà phê, hay trên khu phố đi bộ

Đôi lúc ý nghĩ anh đang ở đâu đó gần em, cùng hít thở hơi sương này. cùng nhìn thấy mặt trời này, và cùng bị cơn mưa bất thần ập tới  tưới ướt từ đầu đến chân…làm em cảm thấy thú vị và biết mình không cô độc nữa
Em sẽ để tình yêu ở nơi nào đó riêng em biết , cứ mặc nó đấy để nó rên la, tôi thèm một bàn tay quá, tôi cần một nụ hôn, tôi muốn đi bộ với một người đàn ông có gương mặt rám nắng
Em giả vờ thờ ơ lạnh lùng khi có gã nào bóng gió xa gần, phán một câu em vẫn sống tốt mà không cần yêu ai, em nói không cần phải yêu ai là em đang chém. gió  đấy, em có yêu, em vẫn đang yêu anh đấy chứ
Em sẽ để mặc mình làm kẻ đa tình khờ dại

Trong thành phố nhỏ bé này
Có lẽ ta đã đi ngang qua nhau ở đâu đó

Nên em sẽ che khăn kín mặt mỗi khi ra đường, may nhờ thành phố này cứ lạnh quanh năm

Em chẳng muốn gặp anh để thêm khó xử. Em vẫn biết mình yêu anh và thế là đủ. Em yêu anh không cần phải hiểu tại sao.Không cần phải ở bên để nói vài câu lịch sự, mọi lời nói việc làm đều thừa thãi và không cần thiết
Em sẽ không tìm kiếm anh, lúc này em vẫn an toàn trong chỗ ẩn nấp của mình, mỗi lần ở gần anh trái tim em cứ chạy lồng lên như thú hoang, thật quá sức chịu đựng
Nên em sẽ không gặp anh đâu. Em không cần phải chịu đựng sự giày vò của nỗi nhớ và khát khao chạm vào anh. Anh cứ làm những gì anh muốn, yêu ai đó và bên ai đó, em đã học cách chấp nhận những gì không dành cho mình
Anh và em đều đi theo hai con đường khác nhau, ngay cả khi anh về đây, gần em chưa đầy 10’ chạy xe thì cũng có gì khác, chúng ta đã thuộc về hai thế giới khác nhau mất rồi
E đã chấp nhận rồi anh à, trong ước mơ ngông cuồng nhất của em không hề có anh ở đó
Cuộc sống của em vẫn tốt, những chuỗi ngày êm đềm nối đuôi nhau chạy
Đến nỗi em ước gì đừng ai, đừng thứ gì kéo em ra khỏi những ngày này,
 trong một thời gian nữa