Trang

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2016

the song for rain


 this video remind me about childhood friend, dreams I had, that i wanted to paint it out at the rainiy days, like little prince was happy with his rose, you are no worries, no sorrows, no pain, you look evething as it was, by innocent eyes and dont hesitate to help and make friends, just enjoy every pieces of time.

nói với mình và các bạn

1. anh muốn rời xa cái chỗ này, thành phố đầy xe đầy người đầy hơi nóng này, anh muốn chui vô rừng sống với cheo sóc khỉ, với cây cối ngủ lều uống nước suối ăn lương khô. Anh chỉ là một hạt bụi trong thành phố 10 tr con người chen chúc nhau từng chỗ gửi xe, từng chỗ xếp hàng trong siêu thị, từng chút bóng mát. Thành phố ngộp trong mưu toan lo lắng chạy đua, thành phố anh không tìm ra một người bạn nào, không một chỗ nghỉ chân, thành phố bê tông đào bới xây dựng và tiếng ồn, nó rút cạn năng lượng của anh, mà ngay cả việc thở cũng làm anh mệt.
2. anh cần một ít vitamin Tree, anh Frog, and Cold. Dalat giờ ngay cả sương mù cũng phải đi tìm mới thấy. Quá khứ vàng son của cao nguyên từng là trung tâm nghỉ dưỡng Indochina giờ chỉ còn được biết đến qua sử sách và dấu tích còn lại. Tp đang thay đổi mỗi ngày và anh lại học cách yêu cái mới của nó, nhưng vẫn cảm thấy tiếc nhớ quá vãng kia, như lúc anh đứng trước một tòa nhà xây dựng từ năm 1929 giờ đã trở nên hoang phế, hay một căn phòng với những đồ đạc từ thời Pháp thuộc, hay một cái cây thông cổ thụ 3 người ôm .
3. các bạn đừng nói về vtv, trung tá, thực phẩm bẩn,hnh safari, bầu cử này kia nữa, lúc nào dân cư mạng cũng có việc để ồn ào, những thứ đó chen chúc trong đầu mình, giành chỗ với các việc cần phải nghĩ, mình đã có đủ thứ để nghĩ rồi, chẳng hạn như nên ăn gì tối nay.
4. bây giờ ngoài kia toàn thực phẩm gây ung thư làm mình muốn tuyệt thực thêm lần nữa, rau tưới hóa chất, thịt bỏ chất tăng trọng, thế giờ mình đi đâu, có tiền vô nhà hàng chưa chắc đã sạch, ăn vỉa hè thì xui nhiều hơn hên. Chỉ có cách lại tận vườn mua rồi tự nấu, quá mất công sức thời gian cho việc đó. nên cửa hàng rau sạch bạn mình mở ra, mình thích. Mình nghĩ hồi xưa thiếu ăn thiếu mặc, người ta chết đói , chết thèm, chết vì súng đạn, còn giờ này, sát nhân âm thầm, cái chết âm thầm, đến một ngày bạn nhận được chỉ định bị ung thư thì muộn rồi, con bệnh bán nhà, bán đất chạy thận, thay máu, thay tim, ghép phổi, tuyệt vọng, kiệt quệ kinh tế. Chảng có cái chết nào dễ chịu cả. Mình phải trả giá cho việc thờ ơ, cho việc dân trí thấp, cho việc bầu cử gian dối, cho việc mafia bắt tay với truyền thông và chính quyền để cho ra cái đất nước mà chúng ta đang sống trong nó. 
5. mình nghĩ muốn làm người tử tế rất khó. một ngày một người có thể làm rất nhiều việc sai trái mà không biết, như việc mua sản phẩm ăn cắp bản quyền, nộp thuế thu nhập cá nhân cho một bộ máy tham nhũng, đóng tiền bôi trơn, hối lộ, xả nước thải ra ngoài tự nhiên, xài bịch nylon, ta là một mắt xích trong bộ máy của nền công nghiệp tiêu dùng mà những người có mức sống cao thải ra chất thải gấp 3 lần những người có mức sống thấp. như bạn mua một cây son hàng hiệu đồng nghĩa với việc bạn đã tiêu tốn 3000l nước, 250000h làm việc nhân công, 300kw điện để làm ra nó. Như việc bạn đi mua thịt bạn đang cổ vũ cho ngành chăn nuôi xả ra khí thải gấp 3 lần ngành công nghiệp, mua rau độc thì đầu độc cả gia đình bạn. Mình cảm thấy sống rất khó, làm sao mình có thể làm kinh doanh mà không sử dụng bao nylon được.
6. bạn mình đi trekking từ Daklak xuống Ninh thuận bằng đường rừng, bạn ấy gặp nhiều nhóm người cũng sống trong rừng cách li với thế giới ngoài kia, tự cung tự cấp, mình nghĩ nếu muốn sống tự tế thì chắc phải vậy. tôi không cần xài thực phẩm của Massan với sử dụng nhân công thiếu nhân đạo, coca stabucks trốn thuế, Vingroup phá rừng dựng safari. Mình từ chối sử dụng tất cả sản phẩm ấy, không xem tivi, không đọc báo mạng, duy có điện nước thì vẫn phải xài.
7. chúng ta trở thành nạn nhân của chính mình , từ sự phá hoại độc ác ích kỷ của bản thân. Càng đi nhiều mình càng thấy buồn vì khắp Vieetnam đi đâu cũng rác, ô nhiễm, thay đổi khí hậu. Cứ xem sự biến đổi khí hậu DL trong 10 năm gần đây sẽ thấy. Nên mình quan tâm đến bảo tồn và các tổ chức phi chính phỉ như WWF, như các khoản quỹ để nâng cao ý  thức người dân, như để giảm mức sinh ở một đất nước thế giới thứ ba, như các doanh nghiệp xã hội, như các tổ chức dân sự và mức độ ảnh hưởng, cũng như tiếng nói của truyền thông, Nó đã thay đổi cách mình sống cũng như cách nhìn nhận mọi vật, bao giờ cũng là theo hướng bảo vệ bền vững , giảm thiều tác hại trong mọi hoạt động. Đôi khi mình nghĩ, chiến tranh là do xung đột để tranh giành lợi ích, nếu ai cũng nghĩ cho cái chung, cũng là nghĩ cho chính họ, thì thế giới sẽ hòa bình
8. để ý việc mình làm. Cứ làm tốt việc của mình, Hành động tuy nhỏ nhưng tử tế. Just do it !