Trang

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2011

bướm đêm


Cơn đói này chồng lên con đói kia
cái đau này chồng lên cái đau kia, không phải chỉ vì tiền bị mất
tiếng bass đập ình ình vào tai như khoét sâu thêm đổ vỡ, tôi cố dõi theo thứ âm thanh dồn dập ấy cho đến lúc màng nhĩ căng ra đau đớn
nếu gọi đó là đau thì cái cảm giác đầy ứ không ngừng dâng lên trong tôi gọi là gì
trong người ta có nhiều con sông, nhiều nhánh sông niềm vui và nhiều nhánh sông nỗi buồn, đến khi cảm xúc vượt qua giới hạn ngôn ngữ, tôi úp mặt trong gối chăn và buông lơi nỗi buồn chạy quanh mắt
có lẽ lúc này người ta cần một cú điện thoại từ ai đó bất kì, để nói về một chuyện ất ơ nào đó, có lẽ người ta cần một bàn tay xa lạ nào đó lấp đầy khoảng trống các ngón tay mình, để yên cho họ đắt đi dạo hoặc ăn chút gì đó, và lắng nghe hơi thở họ dỗ yên giấc ngủ say
nhưng tôi biết giờ này chẳng còn ai cả, thành phố lặng yên đến mức nghe rõ cả tiếng lá khô lật úp trong khu vườn có con dơi đêm ăn vụng quả hồng chín
người bạn vẫn gọi cho tôi mỗi đêm, cái người mà tôi thấy vui khi nói chuyện cùng ấy,
tôi vẫn hơi bồn chồn khi đồng hồ gõ 12h đêm
nỗi nhớ này chồng lên nỗi nhớ kia, nỗi nhớ của thói quen hay nỗi nhớ về niềm hạnh phúc giản đơn đã từng có

nhiều năm nay tôi chưa từng rơi vào hố sâu tuyệt vọng, thờ ơ với chuyện yêu đương và xấc xược trước khó khăn thử thách
nếu thần Shiva đã từng khuấy tung những dục vọng đảo điên trong trái tim tôi sao ông còn chưa uống nó, tôi nôn nóng thấy mình tĩnh lặng , càng ngày tôi càng thấy khả năng mình nhỏ nhoi trước vấn đề đặt ra, trở thành kẻ bất lực hèn nhát mà tôi khinh ghét, tôi đã mất đi tâm thế của sức trẻ hừng hực muốn chinh phục thế giới

nỗi buồn không lớn không nhỏ, không tên lẫn có tên
ghét lắm rồi những lời than thở
chán lắm rồi việc trách móc người khác
em chạy xa những người như thế và lúc này e ghét chính mình vì cứ ốm những tâm sự vụn vặt, những thứ tràn ra từ nơi nào bí ẩn em không biết
em muốn viết gì đó vui vui
như những ngày Đà Lạt đã hết mưa

con bướm đêm màu xanh dạ quang bâu dính vào bậu cửa, cái màu xanh lạ lùng sáng rực trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ làm tôi có ấn tượng đặc biệt,cảm giác lạ lùng, trên cánh có hai chấm tròn đen như đôi mắt nhìn tôi đăm đắm
tôi trở dậy bật đèn, gõ những dòng đầu tiên
con bướm vẫn không bay đi, như một vị khách lạ không mời ghé qua trong một đêm thinh vắng, thật lòng tôi cảm thấy biết ơn vì điều đó
có lẽ thương đế không rời bỏ tôi khi ngay lúc này tôi đang nắm chặt tay mình, các ngón tay đan nhau vuốt ve như tôi đã từng được thấy, tôi miết tay theo hình dáng tôi trong tấm gương to, tôi thấy một tôi khác đang cố truyền tải đi một dạng ngôn ngữ không lời
có lẽ ngài đã gửi con bướm đêm để cho tôi biết điều gì tôi còn thiếu sót

sáng sớm mai , những tia nắng đầu ngày lọt qua khe cửa sổ, tôi biết mình vừa đi qua một giấc mơ lạ, bướm đêm không còn nữa,nhưng cái màu xanh không chìm lẫn trong bóng đêm ấy như một cú đấm in vào trí não tôi rõ đến từng nét uốn lia thia của đoi cánh, lớp phần bột có lẽ nào còn rơi rớt trong căn phòng hòa chung với muôn ngàn hạt bụi nhảy múa trong ánh nắng tan, có lẽ nó đậu vào mi mắt của tôi cũng nên

hồng và chuối chín nẫu trong khu vườn chỉ còn 2 ông bà già nuôi lũ dơi béo tốt, đôi lần chúng lạc hướng lọt vào phòng tôi vỗ cánh phần phật
mọc lên cây non
tôi chạy ngang qua bốc mùi thơm ngọt gắt gỏng , có lẽ được nung chín trong cái nắng mùa hè