Trang

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

lòng tôi có đôi lần khép cửa



tôi đã động lòng, đã nhớ nhung,  đã có cảm giác yêu từ trước đó
là thứ cảm xúc thật
khấp khởi hy vọng rằng mình sẽ yêu, một tình yêu đích thực
thế nhưng

tất cả đều tan biến sau cái hôn đầu tiên
tôi không biết tại sao lại  như vậy

giống như vừa thoát ra một giấc mộng
giống như hiện thực đập vào mặt sau một cơn phê thuốc


đó là một cơn điên, tôi biết, một cơn điên rồ khó lòng chấp nhận
tôi đã bơi trong vòng tay của những người đàn ông ngay khi chưa kịp nghĩ
nhưng vẫn chơi vơi không thể tìm ra bến bờ nào dành cho mình
tất cả  cảm xúc vỡ vụn sau một  lời nói yêu
cảm giác sụp đổ
đột nhiên, tôi không còn yêu nữa, mọi lời nói trước đó giống như là của ai khác
giống như tôi đang xem bộ phim cuộc đời do mình đóng
tôi làm kẻ lạnh lùng tàn nhẫn từ chối gặp mặt , bác bỏ hết thảy hứa hẹn gắn bó
nói rằng không ai có lỗi, và biến mất không một lời giải thích
mọi lời nói đều vô nghĩa khi cảm xúc không còn
mọi thứ trong tôi  kiệt quệ như dòng suối cạn mùa khô

bước chân nặng trĩu sau mỗi lần trở về không thèm che giấu thất vọng
hoang mang không biết tại ai, tại sao, vì cái gì, nguyên do là đâu ?
buồn rầu với ý nghĩ chẳng bao giờ, chẳng có nụ hôn nào có thể đánh thức trái tim tôi lần nữa

tôi đã thử cố gắng, nhưng xem ra số phận đã định rồi.
Ý nghĩ ấy trở lại với tôi sau những lần buông tay mặc kệ. Cứ phó mặc cho Trời, đã định là tôi cứ như thế cho đến hết mùa này, đến hết đời này,
 một ngày thức dậy với tâm tư trống rỗng, tôi biết mình phải đi,
tôi đi qua thành phố, đi qua thôn làng, đi qua xóm nhỏ, con đường cứ nhỏ dần tới khi tôi băng qua đồng bằng và đi về đồi núi,
 những tán cây trĩu nặng, những khu rừng hoang vu, rồi tôi đứng tựa vào  gốc cây trút bỏ cả tên tuổi lẫn thân phận, tỉ mẩn gột bỏ muộn phiền cho tới khi thân thể tôi rã nát