Trang

Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

những thứ không nói ra được

1.có ngày thất vọng ở đâu tràn về liên tiếp chẳng biết cách nào handle được, cơ hội . đến rồi đi cùng một email. là lỗi của mình. là lỗi của mình. là lỗi của mình
sáng nay còn nhiều tươi tắn như vậy, chiều nay đã xám xịt âm u
something went wrong, như chỉ cần bước hụt một chân đã liên tiếp rơi từ hố này tới hố khác
2. vẫn phải cười lên, you đang ở trên sân khấu đấy. Cuộc đời như một sân khấu kịch Mỗi ngày đều phải diễn trọn vai. chỉ là không có tiếng vỗ tay nào hết. những ánh mắt lạnh lùng. it's killing me. Nói I feel nothing là sai rồi. chỉ là cố gắng hết mình đến khi mồ hôi ướt mặt, mình có cảm giác nước mắt đang bài tiết qua lỗ chân lông, như thế mình không phải khóc
3. I have my limits, như là uống một chai bia là say. cứ nghĩ với bản tính ham vui mình sẽ sa ngã vậy mà mãi không ngã được, giờ chỉ thấy khó tính hơn, vài cánh cửa trong mình  từng một lần mở ra và 
đã khép lại, chẳng có lý do nào rõ ràng. tôi nói thẳng ra là tôi không bao giờ fall in love with my customer. never. sometimes i call them all my lovers, my job fucking me everyday,dont misunterstand, i love it, i no need anything else, đã có quá nhiều người để yêu, nhưng nói yêu cũng k đủ, nhiệt tình cũng k đủ, năng lực cũng k đủ, tôi chỉ thấy mình mất đi tất cả sức mạnh khi những người khách vắng mặt, tôi là người phải chịu trách nhiệm cho sự không hạnh phúc của họ, không uống giọt nào, đáng lẽ hoàn toàn tỉnh táo, vậy mà có cảm giác như đang say
5. sống một ngày giống như trải qua cả chục ngày, những gương mặt tôi không còn nhớ nổi, quá nhiều cái tên. người ở đâu đổ đến như duyên nợ kiếp trước, đứng giữa đám đông ôm hôn với lời yêu trên môi mà giống như đang đứng kêu to giữa sa mạc ,like you try to shouting but nobody hear. rất nhiều người đến rồi đi, chưa kịp nói hello đã phải chào tạm biệt, trái tim bạn liên tục vui sướng rồi tan vỡ, cùng lúc. cái người trong gương kia, sao mà dáng vẻ họ cô đơn đến thế, sao mà họ im lặng như thế, họ đã vượt qua cái nút thắt cổ chai ấy bằng cách nào ?

4. vẫn chưa muốn ngủ, điện thoại còn 5% pin ngồi đây một lát, mình muốn bỏ hoang cái fb này, khi số lượng bạn tăng đến 1000, mình không thể nói ra những gì mình nghĩ nữa, fb không còn là của mình nữa, viết vì biết lúc này không ai đọc, lén quăng lưới một cái rồi thu về xem sao, thả một cái status đến khi có 1 người like mình sẽ xóa, trút hết tim gan vô một lá thư trong chai rồi ném cái chai ấy vào đại dương thế giới mạng mênh mông, ít ra cũng có một ai đó đọc được, tốt nhất là một người lạ, như Robinson trên đảo hoang, đọc để giải khuây, vì ai quan tâm làm gì
viết lúc 1h sáng

cho nhẹ lòng.