Trang

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

có lẽ ta đã đi ngang qua nhau ở đâu đó


Trong thành phố nhỏ bé này
Có lẽ ta đã đi ngang qua nhau ở đâu đó
Trên xe buýt, trong một quán ăn, tiệm cà phê, hay trên khu phố đi bộ

Đôi lúc ý nghĩ anh đang ở đâu đó gần em, cùng hít thở hơi sương này. cùng nhìn thấy mặt trời này, và cùng bị cơn mưa bất thần ập tới  tưới ướt từ đầu đến chân…làm em cảm thấy thú vị và biết mình không cô độc nữa
Em sẽ để tình yêu ở nơi nào đó riêng em biết , cứ mặc nó đấy để nó rên la, tôi thèm một bàn tay quá, tôi cần một nụ hôn, tôi muốn đi bộ với một người đàn ông có gương mặt rám nắng
Em giả vờ thờ ơ lạnh lùng khi có gã nào bóng gió xa gần, phán một câu em vẫn sống tốt mà không cần yêu ai, em nói không cần phải yêu ai là em đang chém. gió  đấy, em có yêu, em vẫn đang yêu anh đấy chứ
Em sẽ để mặc mình làm kẻ đa tình khờ dại

Trong thành phố nhỏ bé này
Có lẽ ta đã đi ngang qua nhau ở đâu đó

Nên em sẽ che khăn kín mặt mỗi khi ra đường, may nhờ thành phố này cứ lạnh quanh năm

Em chẳng muốn gặp anh để thêm khó xử. Em vẫn biết mình yêu anh và thế là đủ. Em yêu anh không cần phải hiểu tại sao.Không cần phải ở bên để nói vài câu lịch sự, mọi lời nói việc làm đều thừa thãi và không cần thiết
Em sẽ không tìm kiếm anh, lúc này em vẫn an toàn trong chỗ ẩn nấp của mình, mỗi lần ở gần anh trái tim em cứ chạy lồng lên như thú hoang, thật quá sức chịu đựng
Nên em sẽ không gặp anh đâu. Em không cần phải chịu đựng sự giày vò của nỗi nhớ và khát khao chạm vào anh. Anh cứ làm những gì anh muốn, yêu ai đó và bên ai đó, em đã học cách chấp nhận những gì không dành cho mình
Anh và em đều đi theo hai con đường khác nhau, ngay cả khi anh về đây, gần em chưa đầy 10’ chạy xe thì cũng có gì khác, chúng ta đã thuộc về hai thế giới khác nhau mất rồi
E đã chấp nhận rồi anh à, trong ước mơ ngông cuồng nhất của em không hề có anh ở đó
Cuộc sống của em vẫn tốt, những chuỗi ngày êm đềm nối đuôi nhau chạy
Đến nỗi em ước gì đừng ai, đừng thứ gì kéo em ra khỏi những ngày này,
 trong một thời gian nữa